Chương 1-1: Bị bắt “Hồn Phụ”

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh hôi buồn nôn, trong hang động yên tĩnh phóng đại tiếng quái vật nhấm nuốt mấy lần. Mục Trường Đình cố gắng ngẩng đầu, nương theo ánh trăng mờ ảo thấy một con nhện lang khổng lồ đang bò trên một thi thể đã không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu. Chỉ thấy đầu nó phình ra trong bụng xác chết, máu tươi chảy đầy đất, trong đó có nhiều nội tạng mà nó lấy ra ném bừa bãi xuống đất.

Mục Trường Đình thở chậm lại, nằm xuống lần nữa, nỗi lòng quay cuồng không ngừng.

Tuy cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta sợ hãi nhưng Mục Trường Đình chấp chưởng Thanh Tâm phái được tám năm, sóng to gió lớn làm gì chưa thấy qua, điều thật sự khiến y mất bình tĩnh chính là —— y đã từng qua đời mười mấy năm, lão gia hỏa bị chết không thể thấu thế mà Hồn Phụ tới trên thân một thiếu niên?!

Linh lực ở trong cơ thể lưu chuyển một tuần, Mục Trường Đình rất chắc chắn mình bị bắt “Hồn Phụ”.

Cái gọi là Hồn Phụ kỳ thật giống như linh hồn đã chết bám vào người sống, chỉ vì linh hồn người tu đạo thanh linh bất đồng với linh hồn đã chết của phàm nhân. Người bị hồn chết bám vào thì ngày đêm bị nhiễm âm khí của hồn chết mà thọ ngắn dễ chết. Còn bị tiên hồn bám vào người sẽ không hề tổn thương, nhưng ý thức sẽ tạm thời bị loại bỏ, hồn thức của thân họ sẽ nhường chỗ cho tiên hồn cư ngụ, để vị chủ này khống chết thân thể mình.

Để phân biệt sự khác nhau giữa hai bên, tiên đạo gọi tiên hồn bám vào thân xác của phàm nhân, mệnh danh là “Hồn Phụ”.

Mục Trường Đình kiểm tra một chút, trên người không bị thương, chỉ có chân phải bị đau nặng, có lẽ đang chạy trốn bị con nhện lang lớn đâm xuyên chân.

Thiếu niên này ngày thường chắc không tu luyện thêm, linh lực trên người thiếu đến đáng thương!

Than ôi! Thực lực không có, vũ khí không có bên mình! Chẳng trách con nhện lang tùy tiện ném hắn sang một bên, đây chẳng phải là một bữa tối ngon lành điển hình được giao đến tận cửa mà không có bất kỳ sự phản kháng nào sao?

Mục Trường Đình thầm mắng một tiếng, dùng tay trái lau người mặc dù vẫn rất bẩn nhưng có thể nhìn được.

Y cắn ngón tay và vẻ một loạt phù văn kỳ quái trên lòng bàn tay. Một bút cuối cùng rơi xuống, phù văn loé lên anh sáng, một đạo “Phá Vân Chú” tạm thời được hoàn thành.

Nhận thức được nguy hiểm của con quái vật gần như là bản năng, con nhện lang lớn dừng ăn, tám con mắt xếp thành ba hàng trong bóng tối ngày càng trở nên quỷ quyệt. Chỉ thấy nó bò về phía Mục Trường Đình!

Nó bò nhanh đến nỗi ngay lúc Mục Trường Đình vừa định xoay người ngồi dậy thì nó đã dùng một chân đạp xuống!

Mục Trường Đình lăn đi, khó khăn lắm tránh đi.

Chống vách đá chật vật đứng lên, Mục Trường Đình cười: “Đồ xấu xí ghê tởm nhưng phản ứng quá nhanh.”