Chương 1-2: Bị bắt “Hồn Phụ”

Công kích thất bại, con nhện lang lớn giận tím mặt, hùng hổ công kích lần nữa.

Lúc này Mục Trường Đình không né tránh mà lúc nó sắp tới gần, y đột nhiên nhào vào nhện lang lớn!

Nhện lang lớn hiển nhiên tức giận, không ngừng vặn vẹo lay động muốn ném y xuống.

Một tay Mục Trường Đình túm chặt lông tơ trên người nhện lang lớn, lòng bàn tay còn lại đặt lên đầu nó, trong miệng thì thầm: “Thiên pháp hạo nhiên! Trừ tà khư uế! Phá!” Ánh sáng vàng chợt mạnh mẽ thoát ra khỏi lòng bàn tay.

Con nhện lang lớn thống khổ giãy giụa càng mạnh. Mục Trường Đình không chịu nổi, linh khí không ngừng xói mòn, lòng bàn tay nóng đến mức gần như có thể nhấc một miếng thịt ra!

Ngay sau đó, đột nhiên y bị văng ra ngoài! Thân thể đυ.ng trúng vách đá, ngã xuống thật mạnh!

Mục Trường Đình “Oa” phun ra một ngụm máu, trong lòng lại thở nhẹ một hơi.

Đôi mắt của nhện lang lớn đã mù, linh khí dâng trào trong cơ thể khiến nó va đập đau đớn.

Đá không ngừng lăn xuống trong động, Mục Trường Đình lảo đảo đi ra ngoài.

Pháp thuật “trăm địch, sát thương một nghìn” của y đối với nhện lang lớn đã làm hao tổn hơn phân nửa tu vi của nó, tuy không chết nhưng sức sống bị tổn thương nặng, làm gì còn sức lực đuổi bắt y.

Bên ngoài là rừng rậm ngút ngàn tầm mắt, vầng trăng lặn treo cao là lúc âm khí mạnh nhất.

Gió lạnh than khóc, âm quỷ đi theo, Mục Trường Đình đi hơn một nén nhang, ngọn lửa dựa linh lực đốt cháy trong lòng bàn tay càng ngày càng nhỏ, những âʍ ѵậŧ thấy y như thế thì càng ngo ngoe rục rịch.

Vô tình bị vấp phải một nhánh cây dưới chân.

Mục Trường Đình té ngã trên mặt đất, vừa ngẩng đầu đã thấy một nữ quỹ há to miệng như chậu máu lao về phía y!

Cùng lúc đó, tiếng mũi tên nhọn xé gió vang lên!

Những chiếc lông vũ màu vàng trên mũi tên xuyên qua cơ thể nữ quỷ đóng đinh vào thân cây, lông đuôi run run lắc lư khi tiếng kêu leng keng rơi xuống đất, nữ quỷ bị đánh hồn phi phách tán!

Mục Trường Đình thầm khen một tiếng, mũi tên tuyệt vời!

Tiếng bước chân sột soạt dừng lại trước mắt y, thanh âm của thiếu niên ôn nhuận vang lên sau đó: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”

Chắc là không sao, sớm biết ngươi ở cách đó không xa, không làm ra chút tiếng động thì sao ngươi biết ta ở nơi nào?

Mục Trường Đình cười hì hì ngẩng đầu, một câu không sao nghẹn trong cổ họng, theo bản năng y kinh ngạc kêu lên: “Minh Lịch!”

Thiếu niên trước mặt mặc bộ đồ mây thêu màu tím chỉ phù hợp với đệ tử cao cấp, mặt mày thanh tuấn như họa, nốt lệ chí dưới khóe mắt làm cho góc cạnh của hắn mềm mại hơn càng thêm dễ gần.

Minh Lịch sửng sốt, còn chưa trả lời, một thiếu niên nhỏ ở phía sau dậm chân: “Cố Tử Lan! Tên huý của đại sư huynh sao có thể hô thẳng! Biết quy củ không hả?!”

Tiểu đồ đệ của ta đã lớn như vậy……

Mục Trường Đình lòng tràn đầy cảm động, nhớ trước đây lúc y rời đi, tiểu gia hỏa vóc dáng chỉ tới bên hông y.

Mục Trường Đình thấp đầu, Minh Lịch cho rằng y bị giọng của các sư đệ làm tổn thương, vội vàng quát bảo nói: “Được rồi, đừng tranh cãi nữa, quan trọng nhất mọi người đều ổn.”

Minh Lịch đỡ Mục Trường Đình ngồi dậy: “Sư đệ, sao ngươi trốn thoát được?”

Mục Trường Đình chớp chớp mắt, nói: “Ta chọc mù mắt nó, trong lúc hỗn loạn chạy ra.”

Một giọng nói nghi ngờ vang lên: “Lại nói dối! Chỉ bằng ngươi cũng có thể chọc mù mắt con quái vật kia?”

“Đại sư huynh, hắn nếu lợi hại như vậy, chúng ta cần gì phải chạy tới cứu hắn!”

“Không sai, nói không chừng hắn còn chê chúng ta vướng bận đó!”

Minh Lịch nhăn mày quở mắng: “Mặc kệ như thế nào, nếu ngươi không bỏ rơi hắn thì sao hắn lại gặp nguy hiểm? Đây là cách ta dạy ngươi ngày thường đối xử với đồng môn như thế này sao?”

Tiểu đồ đệ lại có khí chất của đại sư huynh, Mục Trường Đình nhìn một cách thích thú.

Các thiếu niên ủ rũ cụp đuôi, mặt đều đỏ bừng.

Nhìn Minh Lịch còn muốn nói, Mục Trường Đình ấn chân làm bộ làm tịch mà rên ngâm: “Aida chân ta, Minh Lịch Minh Lịch! Ngươi mau giúp ta nhìn xem có phải bị phế rồi không?”

Nghe thấy y lại hô thẳng tên của Minh Lịch, các thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu trừng y, rồi lại không dám nói gì nữa.

Minh Lịch nhìn kỹ vết thương của Mục Trường Đình, trấn an nói: “Phương pháp cầm máu của ngươi rất đúng, ngươi trở về thỉnh y sư trưởng lão giúp ngươi nhìn xem, sẽ không có việc gì.”

Hắn ngẩng đầu nói với các thiếu niên nói, “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta về trước rồi nói.”

Các thiếu niên tiếp đón đánh giá Mục Trường Đình, bọn họ dọc theo con đường từng đi qua trong rừng rậm.

Thanh Tâm phái nằm trên Li Sơn đầy sương mù, xưa nay luôn là môn phái đứng đầu tu tiên. Mười hai cung điện được xây dựng trên núi giống như cự long ngủ say trên phía trên núi, dáng người uốn lượn phập phồng, cao không thấy đỉnh, dưới không chạm đất, nguy nga đồ sôi khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.

Mười hai cung điện chia thành cấp bật; “Thủ Dương Cung, Mai Kiến Cung, Thanh Hoà Cung, Dạ Anh Cung, Thiền Vũ Cung, Lương Nguyệt Cung, Nguyệt Kiến Cung, Trúc Tuý Cung, Thời Vũ Cung, Thần Nhạc Cung, Lung Nguyệt Cung.

Thủ Dương Cung là cung đứng đầu trong mười hai cung điện, chỉ có thân truyền đệ tử của chưởng môn mới được cư trú.

Sau khi Mục Trường Đình chết, sư đệ của y kế vị, vì thấy đệ tử thân truyền duy nhất của Mục Trường Đình bị dời đến Thanh Hoà Cung, cấp bật nghiêm ngặt, tôn ti rõ ràng, nhiều năm vẫn không hề thay đổi.

Mục Trường Đình rất buồn bực, với tu vi linh lực của Cố Tử Lan hắn lại được phân đến Thanh Hoà Cung? Chả trách những sư huynh đệ đối hắn không phục.

Mục Trường Đình khoanh tay lót ở dưới đầu nhàn nhã nằm trên giường, một bên tấm tắc cảm thán, một bên dùng chân trái đung đưa chán nản trong không trung.

Thật sự ngủ không ngon.

“Loảng xoảng”!

Chậu nước đột nhiên bị buông, thoáng chốc nước văng khắp nơi, Mục Trường Đình bình tĩnh lau mặt.

Một thiếu niên đêm qua không ưa y, trừng mắt y, ác thanh ác khí nói: “Ngươi đừng tưởng đại sư huynh chiếu cố ngươi, ngươi có thể đi lại ngang hàng ở Thanh Hoà Cung! Ta chỉ đổ thứ nước này cho ngươi, ngươi dám cáo trạng trước mặt đại sư huynh, cẩn thận ta không cho ngươi đi lại mà còn không có đồ ăn!”

Nhất định là Minh Lịch cố ý phân phó, muốn hắn chiếu cố mình cho tốt, hắn mới cố ý lấy chậu nước làm một bộ dáng.

Mục Trường Đình cười hiền, “Vâng, cảm ơn Phương sư huynh! Ta sẽ chăm sóc tốt cho mình, nhất định không làm phiền ngươi!”

Phương Lê kinh ngạc liếc y một cái, thầm nghĩ tiểu tử này tính tình sao tốt thế, trước kia nói hắn như vậy chắc chắn muốn đánh bọn hắn rồi.

Sắc mặt Phương Lê tuy đẹp chút nhưng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng.

Chỉ thấy hắn đi đến giường đối đệm, cởϊ áσ nằm thẳng xuống, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi đừng trách chúng ta nhẫn tâm bỏ rơi ngươi, thật ra quái quật kia rất đáng sợ, mọi người đều lo chạy trốn, ai rảnh quản ngươi có đuổi theo kịp không? Lại nói về, nếu ngươi không tự lượng sức mình đi cứu tiều phu kia, không đợi đại sư huynh trở về thì sao con nhện lang nhắm vào chúng ta, ngươi……”

Hắn thanh âm càng ngày càng nhỏ, Mục Trường Đình buồn cười mà duỗi đầu xem hắn: “Phương sư huynh?”

Mục Trường Đình cả kinh ngồi dậy, Phượng Lê ngay cả chăn cũng không đắp, liền nằm im trên giường không giống như ngủ, rất giống ngất đi.

Đúng lúc này, cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.

Vị khách này mặc bộ tiên hạc màu trắng như trăng đặc trưng của chưởng môn, trên đầu cài trâm mây, chậm rãi bước tới mặt y, bộ mặt luôn nghiêm túc lộ ra ý cười ôn nhu, “Tử Lan, nghe nói ngươi bị thương, ta đến xem ngươi.”

Tay hắn khẽ vuốt đùi phải bị thương của Mục Trường Đình, linh khí dư thừa quanh quẩn giống như dòng nước ấm chảy qua, vết thương thực màu không có cảm giác đau nữa.

Dùng linh khí chữa thương! Thật là xa xỉ!

Mục Trường Đình ngơ ngác nhìn sư đệ đã lâu không thấy, trời ạ! Đã bao năm rồi hắn chưa cười?

Phó Tức Phong ngước mắt nhìn y, bỗng nhiên đưa tay bao trùm lên tay y, lại cười: “Sao không nói lời nào? Còn giận ta không thu ngươi làm đồ đệ?”

Mục Trường Đình: “……”

Ta giống như phát hiện phát hiện bí mật kỳ lạ……