Chương 4

Vương Nhất Bác trở về ký túc xá, đi thẳng đến giường nằm co quắp, khiến mọi người cùng phòng một phen sợ hết hồn.

"Nhất Bác, không sao chứ?" Lý Vấn Hàn tiến tới đỡ Vương Nhất Bác.

"Ahh, đau dạ dày..." Vương Nhất Bác gắt gao ôm chặt bụng.

"Sao tự nhiên lại đau dạ dày?" Kim Thánh Trụ thấy sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, môi tái nhợt.

"Cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm." Vương Nhất Bác nhỏ giọng lẩm bẩm, thật sự là không có sức để trả lời.

"Hay là đi bệnh viện đi, đau đến như vậy rồi." Lý Vấn Hàn rót một ly nước ấm đưa cho Vương Nhất Bác.

"Không sao, một chút là ổn, em có thuốc trong ngăn kéo." Vương Nhất Bác nhấp một ngụm nước ấm, tựa vào đầu giường tay vẫn ôm bụng.

Tào Thừa Diễn mở ngăn kéo ra, tìm được thuốc dạ dày trong một cái túi, "Đây, nhanh uống đi, nếu còn không thoải mái, chúng ta liền đến bệnh viện."

Vương Nhất Bác nhận lấy thuốc, cầm ly nước lên uống.

"Em cảm thấy sao rồi?" Lý Vấn Hàn hỏi.

"Mới vừa uống vào, sao lại có hiệu quả ngay được?" Kim Thánh Trụ nói.

"Chờ một chút đi, đoán chừng chút nữa sẽ có hiệu quả." Tào Thừa Diễn bổ sung.

"Mọi người ngủ đi, rất trễ rồi, ngày mai còn phải luyện nhảy." Vương Nhất Bác nằm xuống, "Em nằm một chút sẽ ổn."

"Nếu em không thoải mái nhất định phải nói ngay. Đau dạ dày không phải chuyện nhỏ, để dạ dày thủng thì phải làm sao." Lý Vấn Hàn không yên lòng nhắc nhở.

"Dạ, em biết rồi ca, anh đi ngủ đi." Vương Nhất Bác hữu khí vô lực trả lời.

Bởi vì Vương Nhất Bác không khoẻ, ban đầu ký túc xá rất ầm ĩ, khó có được yên tĩnh đi ngủ sớm. Lý Vấn Hàn trước khi ngủ còn rót một ly nước ấm đặt ở bên giường Vương Nhất Bác. Đến nửa đêm, Vương Nhất Bác vẫn không ngủ được. Mặc dù thuốc có tác dụng, nhưng vẫn còn đau. Vương Nhất Bác lần đầu tiên cảm thấy đau dạ dày cũng có thể muốn mạng người, lại không dám xoay mình quá nhiều sợ quấy rầy đến mọi người rồi lại để mọi người lo lắng, chỉ có thể cố nén sau đó trong cơn đau mơ màng ngủ thϊếp đi.

Tiêu Chiến buổi tối sau khi về nhà liền ở trong thư phòng, mặc dù không đi thực tập nhưng cũng một mực giúp ba giải quyết một số chuyện công ty. Cũng là để sau này khi tiếp quản công ty của ba sẽ không hoang mang rối loạn. Nhưng mà đêm nay Tiêu Chiến rõ ràng không có tâm trạng. Thỉnh thoảng sẽ nhìn điện thoại, nghĩ thầm, tiểu bảo bảo về nhà sao không nhắn tin qua, ít nhất cũng phải báo bình an chứ. Hay là tự mình nhắn cho cậu một tin?

Nghĩ là làm, "Nhất Bác, về đến nhà chưa?"

Không có người trả lời.

Tiêu Chiến đợi một hồi vẫn không có ai trả lời, nhìn điện thoại không có phát sáng, nhíu nhíu mày. Đột nhiên điện thoại chớp chớp, Tiêu Chiến vội cầm máy lên, là Lưu Hải Khoan, không phải cún con.

"Này, trễ như vậy còn gọi làm gì?"

"Trễ? Mới mười giờ trễ chỗ nào? Không ra ngoài chơi sao?"

"Không đi, tôi còn có việc." Giọng nói Tiêu Chiến tràn đầy thất vọng.

"Có thể có việc gì chứ, không ra thật sao?" Lưu Hải Khoan bên kia hỏi.

"Tôi nói cậu không phải vào công ty nhà cậu thực tập sao? Sao lại rảnh rỗi như vậy?"

"Vẫn có thời gian ra ngoài chơi, ra đi chứ, ở bên cạnh trường học rất là gần, ra một chút thôi rồi về, nha."

"Tôi đang... cũng được, các cậu chờ tôi, tôi một chút sẽ qua tới." Tiêu Chiến đứng dậy đến tủ quần áo thay một bộ trang phục thường ngày.

"Được, chờ cậu."

Tiêu Chiến vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến bây giờ đi về, sáng mai có thể gặp tiểu bảo bảo, cũng không tệ. Lại nói, tiểu bảo bảo này cũng chưa trả lời tin nhắn, anh cũng có chút lo lắng, sáng mai phải hỏi một chút vì sao không trả lời.

Sáng thứ hai, Tiêu Chiến đúng giờ xuất hiện tại bãi tập. Đối với hành vi này, Uông Trác Thành khịt mũi xem thường. Cậu nói tối hôm qua về trễ như vậy, sáng nay lại dậy sớm như thế, đây là muốn làm gì? Nếu là thích thì nhanh chóng nói rõ, cứ mơ mơ hồ hồ như thế, trêu chọc lẫn nhau à.

Đối với ý nghĩ của Uông Trác Thành, Tiêu Chiến chỉ có thể lặng lẽ chửi bậy trong lòng. Chẳng trách cậu bây giờ còn không có chốn để trở về.

Có điều, Tiêu Chiến hiển nhiên vồ hụt. Vương Nhất Bác hiếm thấy hôm nay không tới. Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Nghĩ đến chẳng lẽ cho là mình tối hôm qua về nhà nên hôm nay không tới sao?

Tiêu Chiến lại gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn:

"Bạn nhỏ Vương Nhất Bác, sao có thể không kiên trì vận động vậy?"

Nhưng ngoài dự liệu, Vương Nhất Bác vẫn không trả lời.

Cái này có chút khác thường, bạn nhỏ không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Tiêu Chiến nghĩ nghĩ nhanh chóng đi đến ký túc xá của Vương Nhất Bác, muốn tự mình xác nhận một chút mới yên tâm.

Vương Nhất Bác tỉnh lại đã tám giờ rưỡi, mọi người trong ký túc xá đã ra ngoài luyện nhảy. Cậu thử cử động thân thể, cảm thấy không còn đau đến lợi hại như tối qua, trên người cũng ấm áp không ít. Đứng dậy tìm điện thoại, lại phát hiện điện thoại hết pin, đem đi cắm sạc. Vừa mở điện thoại ra, đã nhìn thấy tin nhắn WeChat nhảy lên liên tục, đầu tiên là nhóm ký túc xá:

Nhất Bác, uống nhiều nước ấm, anh mua cháo cho em, tự mình hâm lại trong lò vi sóng.

Vương Nhất Bác cười cười, ở ký túc xá cậu là nhỏ nhất. Vì cậu bị phân ở cùng đại học năm hai, ở ký túc xá cùng các học trưởng năm ba, ai bảo cái chuyên ngành này nam nhân quá ít, chỉ có thể ở chung như thế. Nhưng các ca ca thật sự rất sủng cậu, đối với cậu rất tốt. Dù cho chính cậu nói ra nguyên nhân cùng gia đình cắt đứt, các ca ca vẫn đối đãi như cũ, ngược lại còn tìm đủ loại lý do để trợ giúp cậu.

Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn, nói mình biết rồi. Sau đó lướt xuống phía dưới, nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Chiến. Một tin tối hôm qua, một tin sáng nay. Đọc tin nhắn WeChat, Vương Nhất Bác mới nhớ ra hôm nay mình không có đi chạy bộ, không gặp được Chiến ca, vội vàng trả lời tin nhắn:

"Chiến ca, tối qua điện thoại hết pin, em không thấy tin nhắn, sáng nay lại ngủ quên mất, xin lỗi anh."

Sáng? Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng lên, Chiến ca hỏi mình có đi chạy bộ không, có phải là vì Chiến ca đi tìm mình không? Lúc Vương Nhất Bác còn đang suy nghĩ, đã nhìn thấy một tin nhắn đến, là Tiêu Chiến:

"Vương Nhất Bác, ký túc xá của em số bao nhiêu? Anh đang ở dưới lầu."

Dưới lầu? Vương Nhất Bác mở cửa sổ ra, thấy Tiêu Chiến đứng dưới lầu, còn đang nhìn điện thoại.

"Chiến ca, ở đây." Vương Nhất Bác kêu lên, còn phất phất tay, "Anh đợi em, em xuống tìm anh."

Tiêu Chiến đứng tại chỗ gật gật đầu. Trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa rồi thấy bạn nhỏ trả lời, cảm thấy không thích hợp, hiện giờ trông thấy bản thân bạn nhỏ, mới xem như yên tâm.

Đang nghĩ ngợi đã thấy bạn nhỏ chạy xuống, trên người còn mặc bộ quần áo hôm qua cùng ăn cơm. Cái này khiến Tiêu Chiến sinh nghi. Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ Tiêu Chiến tới, cậu tâm tâm niệm niệm Chiến ca đến tìm mình.

"Chiến ca, chờ em lâu không?"

"Không có, là..." Tiêu Chiến dừng một chút, "Nhất Bác, sắc mặt em không tốt, sao lại trắng như vậy?"

"Hả?" Vương Nhất Bác không nghĩ đến Tiêu Chiến lại hỏi như vậy, "À, không có chuyện gì."

"Tối qua gửi tin nhắn cho em cũng không có trả lời, sáng ra cũng không thấy đâu, bây giờ sắc mặt lại kém như vậy, có phải không khoẻ không?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đem tay đặt trên trán cậu xem có sốt hay không. Vương Nhất Bác né tránh tay Tiêu Chiến, động tác có chút mạnh, lui về sao lảo đảo một cái, Tiêu Chiến nhanh tay tiến lên đỡ cậu, ôm Vương Nhất Bác vào ngực.

"Còn nói không sao, có phải bị choáng hay không? Sao lại không cho anh chạm vào trán?" Tiêu Chiến đỡ nhanh Vương Nhất Bác, đem tay đặt lên trán cậu, còn dùng chút sức lực, đề phòng cậu lại trốn.

"Chiến ca, không sao thật mà." Vương Nhất Bác từ trong ngực Tiêu Chiến đứng lên, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến nói.

"Không được nói." Giọng nói Tiêu Chiến cứng rắn lên, "Đi thôi, lên ký túc xá của em."

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến đang tức giận, nhưng mình bây giờ xác thực là không sao, hơn nữa cậu không nghĩ sẽ để Tiêu Chiến lo lắng. Lỡ như Tiêu Chiến biết mình không ăn được cay, sau này không cùng mình ra ngoài ăn nữa thì phải làm sao?

Hai người lên lầu cũng không nói gì, cứ như vậy đi tới cửa ký túc xá, "Chiến ca, ở đây." Vương Nhất Bác mở cửa, bên trong gọn gàng chỉnh tề. Tiêu Chiến liếc mắt liền nhìn thấy giường ngủ của Vương Nhất Bác. Bởi vì trên kệ bên cạnh là mũ bảo hiểm, ván trượt các loại, xem ra bạn nhỏ rất thích những thứ này.

"Chiến ca, anh có muốn uống chút nước không?"

"Ừm, nước ấm là được rồi."

Tiêu Chiến thừa dịp Vương Nhất Bác đi rót nước, tới bên giường cậu nhìn xem chỗ này có gì để khai thác thêm không, tình cờ thoáng nhìn thấy thuốc trên đầu giường, cầm lên xem là thuốc trị bệnh dạ dày.

Bệnh dạ dày? Tiêu Chiến phát giác ra điều không đúng, liên tưởng đến tối qua cùng sáng nay khác thường, hình như đã biết cún con làm sao rồi.

"Chiến ca, anh uống..." Vương Nhất Bác chưa nói xong đã nhìn thấy Tiêu Chiến cầm thuốc nhìn mình, ánh mắt mang theo ý hỏi.

"Tại sao không nói với anh?" Tiêu Chiến tức giận hỏi, "Em tối hôm qua không phải bị đau dạ dày sao?"

Vương Nhất Bác không cách nào giấu diếm, dứt khoát gật nhẹ đầu.

"Có bệnh dạ dày tại sao không nói, tối qua còn ăn đồ ăn cay như vậy, thật là." Giọng Tiêu Chiến cũng mềm xuống, nhìn bạn nhỏ đang cúi đầu trước mặt, trong lòng chua xót. Bản thân cũng đoán được bảy tám phần, có lẽ cún con vì cùng mình ăn cơm mới cứng rắn chống đỡ. Tối qua cũng không biết đau đến thế nào, sáng nay sắc mặt còn tái nhợt như vậy.

"Em sợ, sợ Chiến ca không cùng em ăn cơm nữa." Vương Nhất Bác cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Vì sao lại sợ?" Tiêu Chiến hỏi.

"Bởi vì, bởi vì..." Bởi vì em thích anh, thế nhưng Vương Nhất Bác không nói ra, vì cậu không biết Tiêu Chiến đối với đồng tính luyến ái cảm nhận thế nào, có chán ghét không hay là có thể tiếp nhận, hơn nữa cậu tính toán cùng Tiêu Chiến đâu ra đấy, cũng không phải quen biết lâu, bây giờ đột ngột tỏ tình, vạn nhất đến bạn bè cũng không thể làm thì làm sao?

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng xoắn xuýt của Vương Nhất Bác, trong lòng đã có đáp án. Xem ra bạn nhỏ còn cần phải dùng một liều thuốc mạnh mới có thể nói ra suy nghĩ trong lòng. Tiêu Chiến cũng không muốn bức ép bạn nhỏ tỏ tình, đành tự mình hoà giải.

"Mặc kệ là vì cái gì, em không nên làm như vậy. Ăn không được cái này, chúng ta đi ăn cái khác thôi. Cũng không phải nhất định phải ăn món cay. Lần sau anh dẫn em đi ăn món khác."

Lần sau? Vương Nhất Bác vừa nghe đến từ này vội vàng ngẩng đầu lên, "Nói như vậy, Chiến ca còn có thể cùng em ra ngoài ăn nữa sao?"

"Đương nhiên, anh thích cùng bạn nhỏ ra ngoài ăn." Tiêu Chiến cảm thấy gợi ý này hẳn là đủ rõ ràng rồi.

Thích cùng mình ra ngoài ăn? Nói xem cái này có phải là thích mình không? Vương Nhất Bác bị câu nói đó làm cho đầu óc choáng váng.

Tiêu Chiến đem bạn nhỏ trước mặt kéo qua cùng mình ngồi ở trên giường, "Em bây giờ hẳn là phải nằm trên giường một chút, sắc mặt vẫn còn tệ như thế, vừa rồi xuống lầu lại mặc ít như vậy, có lạnh không?"

"Không sao, bây giờ em không có đau nữa, Chiến ca không cần lo lắng." Vương Nhất Bác cử động để chứng minh với Tiêu Chiến là mình đã khoẻ, lại bị Tiêu Chiến ngăn cản.

"Cún con ngoan, nghe lời ca ca nằm xuống cho tốt, bệnh là phải nghỉ ngơi. Em ăn sáng chưa?"

"Có cháo vừa hâm nóng bên trong lò vi sóng." Vương Nhất Bác chỉ có thể ngoan ngoãn nằm, trong lòng tràn ngập ngọt ngào.

"Anh giúp em bưng tới." Tiêu Chiến đứng dậy đi về chỗ lò vi sóng đem cháo bưng tới, dùng muỗng múc cháo lên thổi thổi, "Nào, há miệng ra."

Vương Nhất Bác trong nháy mắt đỏ mặt, "Chiến... Chiến ca, tự em có thể ăn."

"Không sao, em cứ nằm tốt là được." Tiêu Chiến nói xong đem muỗng giơ lên miệng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không thể làm gì khác, "Chiến ca, anh để em tự ăn đi, như thế này, thật là kỳ."

"Nhưng mà cún con vì muốn anh vui vẻ, bồi anh ăn cơm để chính mình phát bệnh dạ dày. Bây giờ có thể cũng vì anh vui vẻ, để anh đem cháo bồi em ăn xong không?" Tiêu Chiến vừa nói vừa múc một muỗng.

Vương Nhất Bác há miệng chưa kịp phản bác thì bị đút vào một muỗng, dứt khoát không nói nữa, ăn một muỗng lại một muỗng đến khi nhìn thấy đáy chén. Quả thật ăn cháo nóng dạ dày liền trở nên ấm áp, cảm giác đau biến mất, sắc mặt cũng khôi phục không ít.

"Như vậy mới đúng chứ." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

"Chiến ca, cuối tuần anh có thời gian không?"

"Sao vậy?"

"Không có gì, em chỉ hỏi một chút."

"Hình như có, anh muốn làm một chuyện rất quan trọng, tuần trước đã đáp ứng với một người." Tiêu Chiến làm ra biểu cảm khổ não.

"À, vậy sao." Giọng nói Vương Nhất Bác tràn đầy thất vọng.

"Em không muốn hỏi anh là làm chuyện gì sao?"

"..." Vương Nhất Bác không nói gì, dù sao cuối tuần cũng không có thời gian, cũng không phải việc liên quan đến cậu, hỏi làm gì.

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ trên giường bĩu môi, phồng má không khỏi buồn cười, "Anh cuối tuần phải đi xem cún con biểu diễn."

"Sao?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, "Chiến ca..."

"Cho là anh quên có phải không?"

Bạn nhỏ không nói gì, nhưng hiển nhiên là cho rằng như thế, Tiêu Chiến cười, "Bạn nhỏ, cuối tuần phải biểu diễn thật tốt nha."

"Dạ." Vương Nhất Bác gật đầu, trong lòng cũng âm thầm quyết định một việc.

09/01/2021

Chỉnh sửa lần cuối: 18/05/2021