Chương 3

"Chiến ca, là em, Vương Nhất Bác." Điện thoại Tiêu Chiến đột nhiên rung lên hiện ra một thông báo.

Tiêu Chiến lau tóc từ phòng tắm đi ra, cầm điện thoại lên nhìn thấy Wechat có người liên hệ mới, nhấn mở ra liền nhìn thấy tin này. Không biết tiểu bảo bảo kia xin được từ ai, nghĩ đến tiểu bảo bảo mặt lạnh lại vì xin tài khoản Wechat của mình mà tìm người khác nói một chút lời hay không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp.

"Chiến ca, là anh sao?" Tiêu Chiến vừa đồng ý, bên kia liền gửi tin nhắn tới. Tiêu Chiến không lập tức trả lời, muốn trêu chọc bạn nhỏ một chút. Vương Nhất Bác nhìn màn hình, có chút khẩn trương. Tại sao tin nhắn gửi đi bốn, năm phút rồi mà không có hồi âm? Không lẽ là giả? Nhìn lại thời gian một chút, thật là, lúc này có phải là đang ăn cơm hay đi tắm nên không có thời gian trả lời không. Chờ một chút vậy.

Tiêu Chiến bên này đang chờ tin nhắn tiếp theo, nhưng mà cậu lại không có gửi tiếp. Tiểu bảo bảo này... Đang làm gì đây? Sao lại không tiếp tục gửi? Tiêu Chiến nghĩ rằng phải nhanh chóng trả lời, nếu không người ta tưởng là giả, xoá đi thì phải làm sao.

"Ừm, đúng vậy, vừa rồi anh đang tắm nên không trả lời được."

"À, em cũng nghĩ vậy." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến trả lời, trong bụng lập tức nở hoa.

"Em đang làm gì vậy?" Tiêu Chiến hỏi.

"Vừa rồi em mới chơi trượt ván, bây giờ đang nghỉ ngơi nên gửi tin nhắn cho anh." Vương Nhất Bác trả lời.

Chơi trượt ván? Tiêu Chiến chỉ cho rằng Vương Nhất Bác có tài ca hát, nhảy múa, không nghĩ tới còn biết những thứ này. Bạn nhỏ này biết thật nhiều á.

"Nghe rất ngầu nha."

"Đương nhiên rồi, chờ em luyện giỏi rồi sẽ biểu diễn cho Chiến ca xem." Bạn nhỏ ở trước màn hình vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

"Nhất Bác, đến giờ rồi, tiếp tục tập luyện thôi." Người bạn bên cạnh thúc giục nói.

"Vâng, tới ngay đây." Vương Nhất Bác cầm điện thoại thật nhanh đánh ra một tin nhắn "Chiến ca, em phải bắt đầu tập luyện, không tán gẫu nữa." Nói xong đem điện thoại bỏ vào túi.

"Ừm, chú ý an toàn." Tiêu Chiến trả lời.

Biết nhảy múa, ca hát, biết chơi ván trượt, dáng lại đẹp, bạn nhỏ sao lại ưu tú như vậy. Bạn nhỏ ưu tú như vậy thích mình, đột nhiên cảm thấy mình cũng thật ưu tú.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến học hai chuyên ngành khác biệt, cho nên "ngẫu nhiên gặp" là tỉ lệ rất nhỏ, trừ phi hai người cố ý "ngẫu nhiên gặp". Chẳng hạn như bạn học Vương Nhất Bác bây giờ đang xuất hiện ở nhà ăn năm tư, rõ ràng nhà ăn năm hai ở ngay dưới lầu, lại phải đi thêm bảy tám trăm mét để tới đây, cũng thật là thích tự ngược.

"Chiến ca, thật trùng hợp, anh cũng tới ăn sáng sao?" Từ khi hai người làm quen với nhau, Vương Nhất Bác không còn ở trong tối âm thầm quan sát nữa, mà trực tiếp đối diện, chỉ cần gặp Tiêu Chiến cậu nhất định sẽ tiến lên chào hỏi.

"Học đệ này, nhìn quen mắt quá." Uông Trác Thành xen vào nói, "Tôi nhớ ký túc xá của các cậu ở phía nam, sao lại chạy qua bên này?"

"Buổi sáng chạy bộ rèn luyện thân thể, lại vừa hay muốn ăn ở chỗ này." Vương Nhất Bác mặt không đỏ tim không đập trả lời, thật ra nội tâm đã sớm gào thét trăm lần, vị ca ca này có thể đừng vạch trần rõ ràng như vậy hay không!

"Ừm, tiểu học đệ lên kế hoạch rất tốt nha." Vu Bân nhìn nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn sang Tiêu Chiến cười nói.

Tiêu Chiến trừng mắt liếc Uông Trác Thành cùng Vu Bân, quay đầu kéo tay Vương Nhất Bác nói, "Em chắc chưa từng đến bên này, để anh chỉ cho em mấy món ngon."

"Dạ, cảm ơn Chiến ca." Vương Nhất Bác nhu thuận đi theo phía sau Tiêu Chiến.

"Chậc chậc chậc, hình ảnh này có bao nhiêu tốt đẹp." Uông Trác Thành cảm khái.

"Là rất tốt, tình chàng ý thϊếp, cả hai đều có ý với nhau." Vu Bân cũng xem như là hiểu rõ, không chỉ có Tiêu Chiến có hứng thú với tiểu học đệ, mà tiểu học đệ kia cũng vậy.

Hai người nhìn họ ngồi cùng một chỗ vừa nói vừa cười, "Được rồi, đừng quấy rầy họ, chúng ta qua bên kia ăn đi." Vu Bân nói xong kéo vai Uông Trác Thành, đi qua chỗ khác.

"Chiến ca thích ăn cay sao?" Vương Nhất Bác nhìn ớt bên trong mì hỏi.

"Ừm, sao vậy? Nhất Bác không ăn sao?"

"Không có, vẫn được." Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Vậy thì tốt, anh biết một quán lẩu đặc biệt ngon, lần sao dẫn em đi ăn."

"Dạ."

Ăn sáng cùng Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác cực thỏa mãn, cảm thấy mình đã đến gần thành công thêm một bước.

Buổi chiều lúc không có việc gì Vương Nhất Bác sẽ đến nhà sách bên cạnh trường học làm thuê, kiếm thêm tiền tiêu vặt. Vương Nhất Bác không có nhiều tiền, tiền sinh hoạt cũng bị ba mẹ cắt đứt. Bởi vì trước lúc lên đại học cậu đã công khai tính hướng, hơn nữa chuyện này ngoài ý muốn bị ba biết được, sau đó là một trận gió tanh mưa máu, quá trình tàn khốc, kết quả còn tàn khốc hơn. Mọi nguồn kinh tế đều bị cắt đứt, tất cả thẻ tín dụng đều bị đóng băng, sau đó dưới sự nóng giận bị ba mẹ ném tới nơi này. Cậu hiểu được họ chẳng qua là muốn bức cậu cúi đầu mà thôi. Nhưng cậu không muốn, đồng tính luyến ái thì làm sao? Không gϊếŧ người, không phạm pháp, sao lại làm khó như vậy? Cho nên, trừ ca ca của mình âm thầm tiếp tế ra, còn lại cậu đều tự làm thuê kiếm tiền, không dựa vào người nhà Vương Nhất Bác cậu vẫn có thể sống sót.

Tiêu Chiến một lần tình cờ đi ngang qua thấy một nhà sách, nhìn qua không thấy có gì đặc biệt thu hút, nhưng màu sắc ấm áp trang trọng, cùng với trong nhà có một chú mèo con chân thành có thể dụ dỗ người khác nhìn đến chăm chú. Ma xui quỷ khiến Tiêu Chiến đẩy cửa ra, từng đợt tiếng chuông gió truyền đến, còn có thanh âm quen thuộc, "Hoan nghênh quý khách."

"Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Vương Nhất Bác đang đứng trước quầy, liền gọi tên cậu.

"Chiến ca?" Giọng bạn nhỏ lộ ra tia mừng rỡ.

"Sao em lại ở đây?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em ở đây làm thêm kiếm chút tiền tiêu vặt. Chiến ca anh muốn uống gì? Em mời anh."

"Tốt như vậy hửm..." âm cuối thoáng cao lên, "Vậy... một ly trà sữa đi."

"Dạ, anh ngồi ở đó chờ em một chút." Vương Nhất Bác nói xong, xoay người bắt đầu pha trà sữa. Một lát sau, cậu bưng trà sữa đến trước mặt Tiêu Chiến "Đây, anh nếm thử xem."

Tiêu Chiến nhận lấy trà sữa, nếm thử một miếng, không ngọt như trong tưởng tượng, mùi vị rất vừa miệng. Vương Nhất Bác biết khẩu vị của Tiêu Chiến, dù sao âm thầm tìm hiểu cũng có hiệu quả, nhưng mà có chút khẩn trương, nhéo nhéo góc áo, động tác nhỏ đáng yêu như vậy sao có thể tránh được ánh mắt của Tiêu Chiến, anh không biểu hiện gì chỉ cười cười.

"Mùi vị không tệ, uống rất ngon." Nghe đánh giá của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác mắt sáng rực lên.

"Chiến ca thích là được rồi."

"Em mỗi ngày đều đến sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Cũng không phải, lúc không có tiết học mới qua đây."

"Ừm, nơi này rất tốt." Tiêu Chiến cẩn thận nhìn xung quanh.

"Đúng vậy, nơi này vốn là cửa hàng của một tiền bối, nhưng tiền bối có việc mới tìm người giúp đỡ."

Tiêu Chiến gật gật đầu, "Buổi tối em có bận việc gì không?"

"Hả?"

"Không phải đã nói dẫn em đi ăn lẩu sao, đúng lúc hôm nay không có việc."

"Có thể..."

"Nếu hôm nay em bận, vậy thì hẹn hôm khác." Tiêu Chiến nhìn ra Vương Nhất Bác đang khó xử.

"Không, không có việc, hôm nay đi nha." Tuy rằng buổi tối phải luyện tập vũ đạo, nhưng hôm nay không tập được thì ngày mai tập. Còn nồi lẩu cũng không phải nói ăn là ăn, dù sao Chiến ca cũng bận như vậy.

"Vậy khi nào em tan làm?"

"Năm giờ là xong, bây giờ mới ba giờ, Chiến ca nếu có việc có thể gửi địa chỉ qua em tự đến là được."

"Không sao, anh chờ em, anh không có việc gì cả, ở đây xem sách một chút cũng được."

"Dạ."

Cứ như vậy hai người ở trong một nhà sách nhỏ, cùng với hương thơm nhàn nhạt của cà phê đợi một buổi chiều. Đương nhiên trong đó còn có rất nhiều người khác, Vương Nhất Bác hai má hồng hồng, nhìn Tiêu Chiến nở nụ cười, cực kỳ giống tình yêu.

Vương Nhất Bác đem mọi chuyện xử lý xong đã năm giờ rưỡi, "Chiến ca, xin lỗi đã để anh đợi lâu."

"Không sao, không lâu, đọc sách một chút thời gian qua rất nhanh."

"Chúng ta đi thế nào?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến vốn là đi ngang qua nhà sách, cũng không có đi xe, "Hay là gọi xe nha."

"Quán lẩu xa không anh?"

"Không xa lắm."

"Hay là em lái motor chở Chiến ca đi."

"Nhất Bác biết lái motor?"

"Đương nhiên, em còn đã từng tham gia thi đấu đấy, tuyệt đối đáng tin." Vương Nhất Bác nói xong trưng ra bộ mặt mau khen em đi.

"Ai da, bạn nhỏ Vương Nhất Bác thật lợi hại." Tiêu Chiến cười cổ động, "Vậy xe em đâu?"

"Đừng vội, chờ em một chút." Vương Nhất Bác nói xong xoay người đi vào con hẻm nhỏ, chưa đến một phút đã nhìn thấy đứa nhỏ lạnh lùng lái xe ra, "Chiến ca, mũ bảo hiểm."

Tiêu Chiến nhận lấy mũ bảo hiểm, ngồi lên phía sau, ôm chặt eo Vương Nhất Bác. Lúc Tiêu Chiến vòng tay lên, trong lòng Vương Nhất Bác chấn động mạnh. Trời ạ, Chiến ca ôm mình, thật vui quá đi.

Sau khi Vương Nhất Bác bắt đầu lái, Tiêu Chiến mới biết được cái gì gọi là tham gia thi đấu tốc độ, thật sự là quá nhanh. Đến nơi Tiêu Chiến cảm thấy chân mình đang run rẩy.

"Chiến ca, anh không thoải mái sao?" Vương Nhất Bác cởi mũ bảo hiểm liền phát hiện sắc mặt Tiêu Chiến không đúng.

"Không sao, không sao, chỉ là có chút nhanh quá." Tiêu Chiến chậm chạp vịn xe motor một hồi.

"A, nhưng mà em lo cho Chiến ca nên đã thả chậm rồi á." Vương Nhất Bác uỷ khuất nói.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, ánh mắt kia lại giống như nói anh không phải đang đùa em đó chứ? Làm sao bây giờ, người mình thích trẻ tuổi hơn mình, còn thích nhiều loại vận động kí©h thí©ɧ như vậy. Một thân xương già này phải làm sao bây giờ? Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy mình có phải đã già thật rồi hay không.

"Vậy, vậy Chiến ca, chúng ta còn ăn không?" Vương Nhất Bác tâm tình cũng trầm xuống, làm sao đây, vất vả lắm mới có chút cảm tình, sẽ không bị chính mình tiêu diệt chứ? Sớm biết như vậy trước đó đã tìm hiểu cách nhìn của Chiến ca đối với motor rồi.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy tâm tình bạn nhỏ có chút sa sút, vội vàng khoát tay một cái, "Ai da, không sao, đây có là gì, Chiến ca dẫn em đi ăn món ngon." Nói xong anh kéo tay Vương Nhất Bác vào quán lẩu.

"Nhất Bác có ăn kiêng gì không?" Tiêu Chiến nhìn menu hỏi.

"Dạ không có." Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Vậy trước tiên cho một nồi lẩu cay." Tiêu Chiến nói với người phục vụ, lại chỉ vào menu, món mặn món chay phối hợp.

Một bàn đồ ăn, nồi lẩu ớt cay sôi trào, Vương Nhất Bác cảm thấy chỉ cần nhìn thôi dạ dày đã đau một trận.

"Ừm, Nhất Bác, đây, nếm thử xem." Tiêu Chiến gắp đồ ăn bỏ vào chén Vương Nhất Bác.

"Cảm ơn Chiến ca." Vương Nhất Bác cố gắng nuốt xuống, "Mùi vị không tệ." Ăn xong vẫn không quên khen một cái.

"Đúng thế, quán này nấu vị rất chuẩn." Tiêu Chiến nói xong đem đồ ăn vừa nhúng bỏ tiếp vào chén của Vương Nhất Bác. Nhìn đồ ăn trong chén, Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt, trời ơi, mình có còn mạng để nhìn thấy mặt trời ngày mai không đây?

"Chiến ca, em đi vệ sinh một chút."

"Ừm, mau đi đi."

Vương Nhất Bác đứng dậy vội vã chạy đến phía quầy bar khu vực tự phục vụ uống mạnh một cốc nước đá, đầu lưỡi lúc này mới có cảm giác trở lại, sau đó sửa sang lại quần áo, trở ra ngoài.

"Sao đi lâu vậy?"

"À, em có điện thoại nên lâu một chút." Vương Nhất Bác nói dối sắc mặt không thay đổi.

"Vương Nhất Bác, em có phải không ăn được cay không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Hả? Em vẫn ăn được, không phải thường ăn thôi." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ mình vừa rồi đều ăn tất cả đồ ăn, không có lộ ra sơ hở gì mà.

"Anh thấy mắt em đỏ, không phải cay khóc sao?" Vừa rồi ánh sáng quá mờ, Vương Nhất Bác lại ngồi chỗ tối, hơi nước nồi lẩu lên nghi ngút cho nên Tiêu Chiến cũng không để ý, cho đến vừa rồi Vương Nhất Bác đi tới mới phát hiện.

"À, không có, vẫn ổn, chỉ là thời gian lâu rồi em không có ăn, có thể có chút không quen, không sao." Vương Nhất Bác cũng không muốn vì chuyện này làm Tiêu Chiến mất hứng, nên vội vàng phủ nhận.

"Cũng phải, quán này vốn là cay nhiều, em nếu ăn không được, chúng ta đổi món lẩu khác."

"Không sao, không sao, ăn cái này đi anh." Vương Nhất Bác vì biểu hiện mình không sao, nhét rất nhiều đồ ăn vào miệng. Hai má phính lên giống như tiểu hamster, vô cùng đáng yêu.

"Chậm một chút, cũng không có ai giành với em." Tiêu Chiến cười cười, tiếp tục gắp thức ăn vào chén Vương Nhất Bác.

Bữa ăn này Tiêu Chiến ăn rất vui vẻ. Trên bàn ăn cùng Vương Nhất Bác trò chuyện rất nhiều, để cho mình hiểu thêm về Vương Nhất Bác hơn.

"Chiến ca đã nói rồi nhé, cuối tuần bọn em biểu diễn anh nhất định phải đến xem đó." Vương Nhất Bác tay cầm áo khoác, đi tới sóng vai cùng Tiêu Chiến.

"Đương nhiên, bạn nhỏ đã mời, sao có thể không đi được?" Tiêu Chiến sủng nịch xoa xoa tóc của Vương Nhất Bác.

"Chiến ca, đừng xoa đầu em, còn có, em không phải bạn nhỏ." Vương Nhất Bác đem đầu né tránh, chu mỏ vờ tức giận.

"Được được được." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười.

"Chiến ca về trường sao? Em chở anh về."

"Không được, khuya nay anh về nhà." Tiêu Chiến nghĩ mặc dù để bạn nhỏ đưa về có thể ở cùng lâu một chút, nhưng mà quả thật có chút chuyện. Lại nói mới vừa ăn no, ngồi sau motor của Vương Nhất Bác, vạn nhất nôn ra, thật là mất hình tượng.

"Vậy em về trước, Chiến ca tạm biệt." Vương Nhất Bác có chút tiếc nuối.

"Ừm, về cẩn thận một chút." Tiêu Chiến nhắc nhở, cầm áo khoác giúp Vương Nhất Bác mặc vào, "Trời lạnh, mặc áo khoác vào, đừng để bị lạnh."

"Dạ." Vương Nhất Bác kéo khoá áo lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, "Tạm biệt Chiến ca." Nói xong đội mũ bảo hiểm lên xe lái đi.

Tiêu Chiến cũng tiếc nuối, vốn cho là Vương Nhất Bác sẽ không bỏ lại mình, sẽ cùng làm một chút gì đó, dù là tản bộ, tâm sự cũng được. Xem ra mình còn phải chờ rất lâu mới được như vậy.

Vương Nhất Bác cũng không phải không muốn ở lại cùng anh làm chuyện khác, nhưng bởi vì dạ dày đau từng trận co thắt, thật sự không chịu đựng được.

04/01/2021

Chỉnh sửa lần cuối: 14/05/2021