Cây xanh tươi tốt, gió thổi nhè nhẹ, trên sân bóng rổ bên cạnh lớp học phục cổ truyền đến từng trận tiếng thét, tiếng hoan hô chói tai, chỉ nghe rõ được tiếng "A a a, Tiêu đại thần lại dẫn bóng" của các nữ sinh cao thấp nối tiếp nhau khen ngợi không ngớt.
"Lại vào rồi, Tiêu Chiến thật lợi hại." Vu Bân nhận lấy bóng, ở bên cạnh tán dương.
Tiêu Chiến cười cười cầm lấy bóng trong tay Vu Bân, lại nhìn đồng hồ, "Uông Trác Thành sao còn chưa đến, nếu không đến sau này cũng đừng đến nữa."
"Không ngờ vừa lúc tôi đến, tôi cũng không muốn đến đâu." Tiêu Chiến vừa nói xong Uông Trác Thành liền xuất hiện, "Trời nắng gắt, không ở trong thư viện, lại ở trên bãi tập vớ vẩn cho ra mồ hôi."
"Vâng vâng vâng, nhưng không phải cậu vẫn tới sao? Đừng oán trách, đến chơi một ván, lát nữa tôi cùng cậu đi thư viện không phải là được rồi hay sao?" Tiêu Chiến nói xong cầm lấy cặp của Uông Trác Thành thuận tay đặt trên đất.
"Cậu cẩn thận chút, bên trong có máy tính." Uông Trác Thành khẩn trương nhìn cặp sách trên đất.
"Không sao cả, nếu hư tôi sẽ mua cái khác cho cậu." Tiêu Chiến không quan tâm cười cười.
Tiêu Chiến không cười còn tốt, cười một cái liền sôi trào.
"Trời ạ, Tiêu đại thần cười một cái lòng tôi đều say rồi."
"Tiêu đại thần, cưới em đi."
"A a a a, không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng nhìn Tiêu đại thần thôi."
Lúc Vương Nhất Bác đi đến sân bóng rổ, nhìn đại trận này cũng biết bên trong có ai rồi. Tiêu Chiến, tốt, anh ấy cười lên nhìn rất đẹp, thật sự là một người vô cùng đẹp trai, thanh lịch, ôn hoà.
Kỳ thật không ai không biết trường đại học XW sản xuất ra nhiều soái ca, mỹ nữ. Nhưng thật sự người gánh được danh xưng hoa khôi của trường không phải là Tiêu Chiến sinh viên năm tư thì không ai có thể. Tiêu Chiến vốn học thiết kế, năm thứ hai đã học xong chương trình học, lại bắt đầu học tài chính, bây giờ hai bên thành tích đều nổi bậc, có điều học giỏi vẫn là nói sau đi, mấu chốt ở đây là lớn lên có thể mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ, nhất là nụ cười mang nhãn hiệu Tiêu Chiến. Nghe nói chỉ cần nhìn thấy Tiêu Chiến cười thì không có ai không bị say mê, tựa như gió xuân lay động mười dặm rừng đào, khiến người ta mê mẩn.
Mọi người cũng bắt đầu tìm kiếm thí sinh để bầu chọn hoa khôi mới của trường. Dù sau Tiêu Chiến cũng đã là sinh viên năm tư, thời gian để thưởng thức càng ngày càng ít, cho nên sinh viên đại học năm nhất, bạn học Vương Nhất Bác liền nhanh chóng trở thành thí sinh số một. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là hai người khí chất khác biệt. Tuy nói là tân sinh, nhưng khí chất cool guy không thể đánh giá thấp. Lời không nên nói nhất định không nói, ở cùng với người lạ là một câu cũng không nói. Chỉ có người quen với cậu mới biết được hình tượng bên ngoài cool guy thế thôi chứ bên trong là một loại ấm áp, mềm mại như sữa. Không phải là ở chung không được, mà là quá chậm nhiệt. Chẳng hạn như người khác đưa thư tình, lại không thuận tay ném đi mà thu thập rồi bỏ vào một chiếc hộp, còn nếu có người tặng quà cậu thường sẽ dán một tờ ghi chú bên trên nói lời cảm ơn rồi trả lại, xưa nay chưa từng nhận. Cũng chính những động tác nho nhỏ đó mà cậu thu về được rất nhiều fan tỷ tỷ, thanh danh cũng vì vậy mà càng ngày càng nổi.
Vương Nhất Bác ở một chỗ không để người khác dễ chú ý đến mà nhìn Tiêu Chiến. Đúng, nhìn Tiêu Chiến chứ không phải là một nữ sinh xinh đẹp khác. Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến. Lúc bắt đầu thích một người, bạn thường sẽ tìm đủ mọi lý do để chứng minh mình vì cái gì mà thích họ, đến sau cùng bạn sẽ phát hiện, thích một người không cần lý do, cứ như vậy nhìn vừa ý liền thích. Vương Nhất Bác là như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến quay đầu lại dưới ánh mặt trời, lúc cười còn sáng rực hơn cả ánh mặt trời, cậu biết mình đã rung động.
Vương Nhất Bác không thích bị động, nếu đã thích sẽ chủ động xuất kích, Vương Nhất Bác đã làm như vậy. Chỉ có điều lúc bắt đầu vẫn rất cẩn trọng từng li từng tí, ví như bây giờ là tiến hành nhìn trộm. Cậu đã lên kế hoạch từ sớm, trước tiên là án binh bất động, im lặng quan sát, tìm hiểu sở thích của Tiêu Chiến một chút, sau đó... chủ động xuất kích. Vương Nhất Bác cậu không tin bản thân mình muốn sắc có sắc, muốn tài có tài lại còn không tóm được anh.
Tiêu Chiến bất động thanh sắc quét mắt nhìn xung quanh, anh đang tìm người, không sai, anh đang tìm người. Mỗi chiều thứ tư tới đây chơi bóng rổ sau đó lại đi thư viện đã trở thành chuyện anh phải làm mỗi tuần. Kỳ thật đại học năm tư sớm đã ra ngoài thực tập, nhưng anh lại chậm trễ không làm, ngược lại thời gian ở lại sân trường còn dài hơn một chút. Bởi vì anh phát hiện ra một việc hay. Nếu nói hai tháng là trước, anh còn không thể xác định có phải trùng hợp hay không, nhưng liên tiếp suốt ba tháng thì cũng thật là trùng hợp sao? Đúng, Tiêu Chiến sớm đã biết sự tồn tại của Vương Nhất Bác, lúc đầu anh chẳng qua chỉ cho rằng đây là nằm vùng của ba mẹ ở trường học để mắt đến anh. Nhưng sau hai tháng quan sát, Tiêu Chiến cảm thấy cậu nhóc này thật đáng yêu. Anh ở thư viện cậu cũng sẽ xuất hiện ở thư viện, cách anh mấy cái bàn, xưa nay chưa bao giờ ngồi vào cạnh anh. Gặp ở trong quán cà phê, lại đột nhiên tránh né ánh mắt anh, nghe thấy anh uống gì sau đó cũng gọi một ly để nếm thử. Lúc anh chơi bóng rổ lại lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó xem theo trình tự, rồi lại yên lặng không tiếng động mà rời đi... Tiêu Chiến vì không dám đánh rắn động cỏ, không thể làm gì khác hơn là âm thầm nghe ngóng tin tức mới biết đứa nhỏ này tên Vương Nhất Bác, nhỏ hơn mình bốn tuổi.
"Làm sao vậy? Đang tìm tiểu học đệ sao?" Vu Bân đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, cầm lấy ly nước uống.
Vu Bân cũng biết chuyện này, hơn nữa Vương Nhất Bác còn chính là do Vu Bân đi thăm dò.
"Ừm." Tiêu Chiến đáp một tiếng.
"Không tìm thấy sao?"
"Hình như không có, tiểu bảo bảo này giấu mình quá tốt."
"Nói không chừng là người ta không đến, đối với cậu từ bỏ rồi." Vu Bân trêu ghẹo nói.
Nghe thấy lời này, Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không thể nào. Cún con kia ba tháng qua không hề từ bỏ, lẽ nào hôm nay lại từ bỏ?
Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ thì nghe thấy một trận xao động.
"Trời ạ, hôm nay là ngày gì mà lại để cho tôi đυ.ng phải hai soái ca?"
"Đó chính là Vương Nhất Bác sao? Rất đẹp trai."
"Đúng thế, đây chính là hoa khôi khoá dưới của trường, có thể không đẹp trai sao?"
Vương Nhất Bác không ngờ mình lại bị phát hiện. Rõ ràng là đã tìm một nơi hẻo lánh nhất vậy mà vẫn bị phát hiện ra. Thấy có người nhìn về phía mình, Vương Nhất Bác không muốn bị bại lộ nên chỉ có thể đi trước.
"Ôi, tiểu học đệ, đừng đi, đến đây cùng chơi một trận đi." Vương Nhất Bác nhìn về nơi phát ra âm thanh, dùng ngón tay chỉ vào mình, xác định xem có phải đang gọi mình hay không.
"Ừm, không sai, chính là cậu, có muốn cùng chơi một trận không?" Đương nhiên đây không phải giọng của Tiêu Chiến, nhưng cũng là Tiêu Chiến gợi ý, dù sao tiểu học đệ ở sau lưng mình ba tháng, hai người ngay cả lời nói cũng chưa hề nói, nếu thật là rời đi, thì mình phải làm gì bây giờ?
"Ừm, cũng được, được..." Vương Nhất Bác đi tới bãi tập, "Thật sự em cũng không phải rất am hiểu bóng rổ, các học trưởng chê cười rồi."
"Không sao cả, vị học trưởng này của cậu lúc bắt đầu ngay cả một bóng cũng quăng không vào." Tiêu Chiến chỉ chỉ hướng Uông Trác Thành, đột ngột bị cue vào Uông Trác Thành không cao hứng lắm, "Này, cậu nói ai hả? Câu chuyện vinh quang của cậu có muốn tôi nói ra một chút không?"
"Không dám không dám." Tiêu Chiến vội vàng khoát tay, "Học đệ ở đây, để cho tôi chút mặt mũi đi."
Vương Nhất Bác nhìn các học trưởng nói chuyện, yên lặng cười. Vương Nhất Bác ngày thường không hay cười, nhưng cười lên lại ngọt ngào giống như một ly kem sữa.
"Trời ạ, Tiêu đại thần cùng Vương Nhất Bác chơi bóng rổ."
"Vương Nhất Bác cười có ai chụp được không, gửi cho tôi với."
"Hôm nay thật may mắn, quá mãn nhãn rồi."
Trong đám người thỉnh thoảng truyền đến tiếng thét chói tai, nhiều người đang kêu gào bởi vì có tiết học mà không thể trực tiếp vây xem, chỉ có thể xem những tấm hình tràn đầy trên trang chủ của trường học XW.
Trên sân bóng, ham muốn thắng bại của chòm sao Sư Tử chi phối lấy Vương Nhất Bác, chỉ chốc lát thắng bại đã sáng tỏ.
"Học đệ không phải nói là mình đánh không tốt sao? Uổng công anh còn an ủi em." Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác nhỏ giọng oán trách.
Vương Nhất Bác nhìn thấy mồ hôi trên mặt Tiêu Chiến chảy xuống, liền lấy khăn ướt trong túi đưa cho anh, "Học trưởng lau mồ hôi đi."
"Học đệ thật là chu đáo." Tiêu Chiến nói xong nhận lấy khăn trong tay Vương Nhất Bác, hai tay vô tình đυ.ng vào nhau, bàn tay Vương Nhất Bác lạnh, trơn bóng, mềm mại.
"Thật ra em chơi cũng không tốt, là nhờ các học trưởng chiếu cố." Vương Nhất Bác gãi đầu nói.
Động tác này trong mắt Tiêu Chiến cảm thấy rất đáng yêu, "Đừng gọi học trưởng, anh tên Tiêu Chiến, em gọi anh Chiến ca là được." Nói xong còn kết hợp thêm một nụ cười thương hiệu.
"Dạ, Chiến ca." Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Em tên Vương Nhất Bác, ừm, học chuyên ngành nghệ thuật."
"A? Nhất Bác học vẽ tranh sao?"
"Không phải, em học vũ đạo."
"Vậy sao? Thật muốn nhìn dáng vẻ Nhất Bác nhảy." Tiêu Chiến nhìn người trước mặt, nghĩ cậu nhảy nhất định rất đẹp trai.
"Có cơ hội mời Chiến ca đến xem." Vương Nhất Bác cười trả lời.
"Quyết định vậy đi."
"Dạ."
"Cậu có cảm thấy Tiêu Chiến có gì đó không đúng không?" Uông Trác Thành nhìn về phía Vu Bân.
"Sao lại không đúng?" Vu Bân hỏi lại.
"Hai người bọn họ trước đây có quen biết sao?" Uông Trác Thành lại hỏi.
"Không quen biết." Vu Bân sờ lên mũi, nghiêm túc mà nói đúng thật là hai người lần đầu gặp mặt, mặc dù Tiêu Chiến ở trong tối lặng lẽ chú ý đối phương.
"Không quen biết còn trò chuyện lâu như vậy."
"Ai da, trò chuyện một chút cũng không nhất định phải có quen biết trước, cậu như thế là ghen sao?" Vu Bân trêu ghẹo nói.
"Ghen?" Uông Trác Thành giống như vừa nghe thấy chuyện cười, "Tôi chỉ sợ Tiêu Chiến làm hư đứa nhỏ." Nói xong đi lên phía trước, "Tiêu Chiến, cậu có đi thư viện hay không?"
"Chiến ca còn có việc sao? Vậy lần sau gặp mặt trò chuyện tiếp." Vương Nhất Bác nhìn thấy Uông Trác Thành đi tới, cũng đứng dậy chuẩn bị đi.
"Ừm, có chút chuyện, em hôm nay chơi bóng cũng mệt mỏi, về sớm một chút nghỉ ngơi đi." Tiêu Chiến cầm lấy cặp sách của Uông Trác Thành ném qua, "Em nhanh đi về đi, bọn anh đi đây."
"Dạ, Chiến ca, học trưởng, hẹn gặp lại." Vương Nhất Bác nói xong phất phất tay, xoay hướng khác mà đi, đi đến một nửa đột ngột nhớ tới, không có số điện thoại cùng wechat. Trời ạ, Vương Nhất Bác mày sao có thể mắc sai lầm cơ bản như vậy, nhưng mà Chiến ca thật ôn nhu, không hổ mọi người đều thích, nghĩ đến đây hai má cậu hơi hơi phiếm hồng.
Cùng lúc đó còn có Tiêu Chiến cũng đang hối hận, sao lại có thể quên xin số điện thoại được chứ. Đúng là, vừa tiến vào yêu đương liền biến thành ngốc nghếch.
———————
01/01/2021
Chỉnh sửa lần cuối: 12/05/2021