Chương 22

“Lục soát!”

Tiêu Chiến ra lệnh một tiếng, cung điện Sở quý phi bị lật ngược lên trời, nhưng cũng không ngoài ý muốn, không có giải dược, cũng không có chứng cớ về Ngôn Hi.

Tất cả chứng cớ đều chỉ vào một mình Sở quý phi, mà Sở quý phi, lại không lấy ra được giải dược.

Sở quý phi bị nhốt vào thiên lao, cho đến cuối cùng còn đang nguyền rủa Ngôn Hi không được chết yên, nàng nắm lấy vạt áo Tiêu Chiến không ngừng hô: "Là Ngôn Hi hạ độc, chỉ có Ngôn Hi có thể cứu Vương Hậu, là Ngôn Hi hạ độc..."

Sự lo âu của Tiêu Chiến đã nóng lên đến đỉnh điểm, hắn một cước đá văng người phụ nữ bên chân, không thể nhịn được mà mắng: "Ngu xuẩn! ”

Chuyện này, Tiêu Chiến tin tưởng Sở quý phi, bởi vì nàng cho dù có động sát tâm với Vương Nhất Bác cũng tuyệt đối sẽ không hạ độc vào bầu rượu của Tiêu Chiến, cho dù nàng cho rằng xác suất Vương Nhất Bác uống lớn hơn.

Sở quý phi tuyệt đối không thể để Tiêu Chiến mạo hiểm, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng.

Tiêu Chiến gặp chuyện không may, đối với Sở quý phi trăm hại mà không có một lợi ích, chân tướng chuyện này khả năng lớn nhất chính là Ngôn Hi lợi dụng Sở quý phi hạ độc hắn, mục tiêu là Tiêu Chiến, mà Vương Nhất Bác là ngoài ý muốn.

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Hanhien55

Tiêu Chiến và Ngôn Hi không thể nói không có thù oán, dù sao hắn cũng đã trắng trợn nhục nhã Ngôn Hi, còn bức bách gã ký kết hiệp định phụ thuộc, gã có oán khí cũng là chuyện nên làm.

Nhưng mặc dù ý định ban đầu của Ngôn Hi cũng không muốn gϊếŧ Vương Nhất Bác, nhưng gã cũng tuyệt đối không thể ra tay cứu người, bởi vì như vậy sẽ thật sự chứng minh hắn cấu kết với Sở quý phi.

Hắn phải làm gì đây?

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn, hắn không thể xử trí Ngôn Hi, không có chứng cớ mà tàn sát thái tử nước khác hậu quả không thể tưởng tượng nổi, cho nên hắn mới đặc biệt tức giận Quý phi ngu xuẩn đến mức trở thành quân cờ của người khác!

Hắn đưa Ngôn Hi trở về dịch quán, những người khác cũng không cần phải ở lại nữa, bởi vì giờ phút này Tiêu Chiến căn bản không có tâm gì khác, hắn như ngồi trên đống lửa, gân xanh trên trán nổi lên, người tan hết liền xụi lơ ở bên giường, dứt khoát ngồi trên mặt đất, cả người rét run.

Hắn căng thẳng quá lâu, đã sắp sụp đổ, Vương Nhất Bác mỗi lần phun một ngụm máu, Tiêu Chiến liền cảm thấy trái tim mình bị bẻ một khối.

Ngự y nói, bó tay không có cách giải độc.

Giống như phán tử hình hắn, sau thu liền xử trảm, tuyệt vọng trước khi chết, trong đầu Tiêu Chiến chỉ có thể trốn thoát, để Vương Nhất Bác sống sót.

Tiêu Chiến phát hạ hoàng bảng, chiêu cáo danh y khắp nơi vào cung thay Vương Hậu giải độc, từ ngày đó về sau, Tiêu Chiến không lên triều nữa, ngày đêm canh giữ bên cạnh Vương Nhất Bác.

Tình trạng của Vương Nhất Bác ngày càng kém, hoàng bảng được dán càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn không ai dám thử... Đây chính là kịch độc toàn thái y viện đều vô năng vô lực, đây chính là bạo quân ai nấy nghe tin đều sợ mất mật, gϊếŧ người không chớp mắt.

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác dường như không còn ấm áp nữa, không ngừng run rẩy: "Tiểu Đoàn Tử*, em đừng hù dọa ca ca, ca ca thật vất vả mới tìm được em mà. ”

*Bánh bao nhỏ

Mặt trời nhỏ của hắn dường như đang dần tắt, từ từ rơi xuống ngọn núi, ánh sáng và nhiệt lượng đang nhanh chóng tiêu tan.

Tiêu Chiến rơi vào ngõ cụt, thậm chí còn muốn đi cầu Ngôn Hi, vì Vương Nhất Bác, hắn có thể quỳ xuống, dập đầu xin lỗi.

Cho dù dùng mạng của mình đổi, hắn cũng có thể nguyện ý đổi.

"Người đâu." Hắn chuẩn bị đi dịch trạm, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác chết, hắn làm không được, hắn sẽ hối hận cả đời.

"Vương Thượng! Có người... Có người xé hoàng bảng! ”

Đúng lúc này, tiểu thái giám ở cửa chạy ngã vào trong. Gã so với ai càng rõ ràng, Tiêu Hoàng của bọn họ ngắn ngủi mấy ngày này gầy thành bộ dáng gì.

Tiêu Chiến mừng rỡ quá đỗi, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, kích động nói: "Triệu! Nhanh triệu vào! ”

......

Người xé bảng tự xưng là vu y, quen dùng vu thuật cứu người, bởi vì là bí pháp, không thể có bất kỳ người ngoài nào ở đây, ngoại trừ Tiêu Chiến. Phải biết rằng, vua một nước một mình ở cùng một mái hiên với một nam nhân không rõ lai lịch kỳ thật là chuyện rất nguy hiểm, nhưng Tiêu Chiến bất chấp tất cả, hắn mặc kệ những tiếng phản đối phía sau, một mực cô độc đóng cửa lại.

“Tiên sinh, bổn vương nên làm cái gì?”

Vu y mang theo mặt nạ da đen cự tuyệt dùng chân dung người thật, gã cung kính hướng Tiêu Chiến nói: "Vương Thượng, độc này là bí dược Võ triều truyền đến, không có cách chữa trị. ”

“......”

Tiêu Chiến một hơi thở lên, suýt nữa cho rằng mình bị đùa giỡn, đang chuẩn bị nổi trận lôi đình, chỉ nghe vu y nói tiếp: "Nhưng thảo dân có một cách, không biết Vương Thượng có nguyện ý thử hay không. ”

Tiêu Chiến: "Có cách nào? ”

Phù thủy: "Thay máu, kết khế. ”

Tiêu Chiến nhướng mày: "Thay máu? ”

"Kì thực thay máu nguy hiểm không lớn, chẳng qua..." Vu y chần chờ một chút mới nói tiếp: "Kết khế này không phải kết khế ước, sau khi đổi máu hai người mạng số sẽ dung hợp, nếu có một người gặp phải bất trắc, người kia cũng khó có thể sống sót. ”

Ý tứ chính là, vận mệnh bị trói lại với nhau?

"Máu được tái tạo tuần hoàn, truyền độc huyết ra máu khỏe mạnh, tuần hoàn cung cấp máu, dung hợp, độc cũ tự giải."

Tiêu Chiến trầm mặc đánh giá người thần bí trước mắt, phương pháp giải độc này chưa từng nghe thấy, chưa kể chuyện kết mệnh chỉ nghe nói qua trong sách, đổi máu giải độc... Nhưng không thể nói khác, ai có thể cam đoan hắn không nhiễm độc?

Nhưng vừa nghĩ tới nếu buông tha con đường này liền phải đi cầu Ngôn Hi, chi bằng thử một lần, cũng không phải nói mặt mũi có thể gác lại hay không, mà là để cho Ngôn Hi ra tay cứu người xác suất thành công thật sự còn không bằng thay máu kết khế.

Tiêu Chiến đem người thủ cung đổi thành tâm phúc, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng vây kín đến nước cũng không thông.

Trước khi tiến hành thay máu, Tiêu Chiến bỗng nhiên nghĩ, mình có phải hơi ngốc hay không, vậy mà lại giao mạng cho một vu y không rõ lai lịch...

Ý thức của hắn dần dần mơ hồ, hình ảnh cuối cùng trước mắt dừng lại ở sườn mặt đang ngủ say của Vương Nhất Bác ——

Nếu như còn có cơ hội có thể nói chuyện với em một lần nữa, bổn vương nhất định phải nói cho em biết, em so với mặt trăng càng đẹp hơn, ta so với tưởng tượng lại càng yêu em nhiều hơn...

......

Thân thể lúc lạnh lúc nóng, tê dại nóng bức, rõ ràng trước mắt một mảnh đen kịt nhưng vẫn có thể cảm giác được trời đất quay cuồng, không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến tiếng hô lo lắng.

......

“ Nhất Bác!”

Ai vậy!

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, một thân ảnh che mặt đen bên người làm y giật nảy mình, vừa định gọi, người nọ liền tháo mặt nạ xuống, nhỏ giọng nói: "Là ta. ”

Vương Nhất Bác nhìn kỹ, rất khϊếp sợ: "Cố đại ca? Ngươi làm sao..."

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cửa, đè cổ họng: "Sao ngươi lại đến Tiêu vương triều? Làm sao ngươi vào cung được? ”

"Ngươi trúng độc rồi, Tiêu hoàng dán bảng triệu danh y giải độc cho ngươi, nhưng ngươi yên tâm, ta che mặt tự xưng là vu y, ngoại trừ ngươi không ai từng thấy qua bộ dáng của ta, Ngôn Cẩu sẽ không phát hiện."

Vương Nhất Bác còn cảm thấy không đúng: "Trong cơ thể ta là bí dược hoàng gia, là độc mà Võ triều dùng để thanh lý sát thủ thất thủ, sao ngươi có thể giải? ”

"Ngươi biết?" Cố Ngụy bất giác nâng cao giọng nói, lại nhanh chóng đè xuống: "Ngươi biết mà ngươi còn uống, nếu chết thì làm sao bây giờ! ”

"..." Vương Nhất Bác ánh mắt ảm đạm, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: "Nếu ta chết, nhất định có thể chọc giận Tiêu hoàng có thể làm cho Tiêu hoàng xuất binh thảo phạt Võ triều, ta muốn cho Ngôn Hi trả giá đắt, đại ca ta không thể bị chết oan vô ích như vậy! ”

“......”

Cố Ngụy ngẩn ra, nửa ngày không nói nên lời, gã bỗng nhiên nhớ tới mặt Tiêu Chiến, cùng trong truyền thuyết tuyệt đối không giống nhau... Không thô bạo, không hung tàn, không có uy quát, chỉ có đầy khát vọng cùng hy vọng, hắn cầu gã, nhất định phải cứu người trong lòng hắn.

“Nhất Bác, ngươi đã suy nghĩ qua Tiêu hoàng chưa?” Cố Ngụy hỏi.

Vương Nhất Bác dừng một chút, cười khổ: "Tình yêu của đế vương a..."

Không thể không nói, Tiêu Chiến ở trong trí nhớ của y vĩnh viễn đều là tốt đẹp, nhắc tới cái tên này y đều cảm thấy ấm áp... Thế nhưng, Ngôn Hi đã từng không phải cũng như vậy sao?

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Hanhien55

Tình yêu, thực sự rẻ mạc.

Càn Nguyên này nói hắn yêu ngươi, vậy ngươi chính là tinh tinh nguyệt lượng*, là Nam Hải Trân Châu.

*Trăng sao

Nhưng nếu hắn không yêu ngươi, ngươi ngay cả một cơn gió mát mẻ vào mùa hè, hắn cũng cảm thấy ồn ào.

Vương Nhất Bác thở dài: "Chén rượu kia, ta không uống, hắn sẽ uống, coi như ta chết thay hắn, cũng coi như báo ân cho hắn đi. ”

"Hắn, cùng ngươi đổi máu kết khế."

Vương Nhất Bác kinh hãi: "Cái gì?! " Trong lúc nhất thời y lại không thể tiêu hóa ý tứ Cố Ngụy biểu đạt, đồng tử y run rẩy nhìn ánh mắt Cố Ngụy.

Ánh mắt Cố Ngụy sâu kín, chậm rãi nói: "Hắn vì cứu ngươi, cùng ngươi đổi máu, ngươi xem mu bàn tay ngươi đi. ”

Vương Nhất Bác giơ tay lên, nhìn dấu ấn màu đỏ như ẩn như hiện trên mu bàn tay —— y và Càn Nguyên của y đã vĩnh viễn kết mệnh, cả đời này không rời.

- ------------------------------

Ôi trời anh Chiến si tình quá 😭