Chương 10

Biết được chân tướng quốc công phủ diệt môn, biết được chân tướng mang thai giả, cả người Tiêu Chiến tức đến phát run.

Vương Nhất Bác chỉ là Khôn Trạch, Ngôn Hi sao dám cho người rót hồng hoa cho y ăn, sao dám đánh y? Một hoàng tử cầm đao ra chiến trường, cư nhiên đánh một Khôn Trạch đối với gã không có một chút uy hϊếp nào, gã làm sao xuống tay được vậy?

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đang ngủ say, ánh mắt lạnh lùng, là hắn đến trễ.

Phàm là hắn quan tâm nhiều hơn một chút động thái của Võ triều, hắn cũng không đến mức để Vương Nhất Bác chịu ủy khuất lớn như vậy.

Một tháng sau, đại điển phong hậu được tổ chức đúng hẹn, vì điềm lành, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã ba ngày không gặp mặt. Vào đêm trước đại lễ, Vương Nhất Bác theo quy củ lễ bộ đưa ra tắm rửa hai khắc, ý là xua đuổi tà khí, mang đến trường thọ phồn vinh.

Cơ hồ một đêm không ngủ, canh ba lại phải thức dậy trang điểm, bích hà la thêu hoa văn phượng hoàng vu phi, vạt áo lụa đỏ, trang sức bằng kim điêu ngọc làm nổi bật khuôn mặt phấn nộn tựa như ngọc sinh hương, lông mày cong không giống nữ tử kiều mị, ngược lại hơi hơi khẽ vẽ ra khí chất uy nghiêm, ngược lại có vài phần bễ nghễ chúng sinh, hương vị khuynh quốc khuynh thành.

Trên cổ Vương Nhất Bác đeo một chiếc vòng hoa mẫu đơn màu trắng, tóc đen chải sau tai, thu gọn vào dưới vương miện phượng hoàng, bảo thạch nhỏ mà dày, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

"Vương Thượng gặp, nhất định mừng rỡ vạn phần."

Thị nữ đỡ vai Vương Nhất Bác, nhìn vào gương thưởng thức rất lâu, mới đeo rèm mặt.

Trang điểm xong, nửa khuôn mặt như ẩn như hiện, trời cũng đã sáng.

Vương Nhất Bác được nâng lên kiệu riêng, thiết kế rỗng, chỉ có vài mảnh xuyên rèm chắn gió. Đây là sự an bài có chủ ý của Tiêu Chiến, hắn muốn cho thần dân cả nước trên dưới đều biết, Vương Hậu của hắn, diễm áp thiên hạ*.

*Vẻ đẹp của thế giới

Trên đường Trường An, quân đội hoàng gia đã xếp thành hàng, thiết lập phòng thủ ở đầu đường, dân chúng nhao nhao ra đường vây xem, cho đến khi kiệu của Vương Nhất Bác ầm ĩ đi qua, bọn họ liền nhiệt tình hoan hô.

Ở phía trước đội nghi lễ là Tiêu Chiến, hắn ngồi trên lưng ngựa cao lớn, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua tâm tình rất tốt.

“Vương Hậu nương nương thật xinh đẹp!” Giọng một đứa trẻ vọng vào tai.

"Suỵt... Vương Hậu là nam tử, không thể gọi nương nương, Vương Thượng sẽ mất hứng. ”

"A~ Vương Thượng đối đãi Vương Hậu nhất định rất tốt."

Vương Nhất Bác không cúi đầu, lặng yên không một tiếng động cười cười.

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com Hanhien55

Kỳ thật, Tiêu Chiến thật sự rất cẩn thận, y chưa bao giờ nói mình không thích xưng hô "nương nương", "phu nhân", lại chỉ vì lúc hạ nhân gọi y như vậy, y nhíu mày một chút, từ đó về sau Tiêu Chiến liền hạ chỉ, không cho phép bất luận kẻ nào gọi Vương Nhất Bác là "nương nương", chỉ có thể xưng là "Vương Hậu".

So sánh lại, Ngôn Hi chưa bao giờ phát hiện y không thích cái danh xưng "phu nhân", cho dù Hồi Nhi vẫn gọi y là "công tử", Ngôn Hi cũng không phát giác đó thật ra là Vương Nhất Bác bày mưu tính kế, là Vương Nhất Bác nghe không quen.

Ngôn Hi.

Ân oán của chúng ta, cũng nên tính toán rồi.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, không hiểu sao lại sinh ra một tia áy náy, y cũng không rõ mình đối với Tiêu Chiến là tình cảm gì, nhưng y không có biện pháp nào khác, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể giúp y báo thù rửa hận.

Thái miếu tế thiên, văn võ bá quan đều ở đây, Vương Thượng Vương Hậu thượng vị tế thiên. Lúc trở về, ban ngày pháo hoa vang vọng một đường, bộ lễ nhạc treo nhạc cụ ở ngoài điện, sau đó thiết lập tiết án ở trong điện chính trung nam hướng nam, quy án ở hướng trái tây, ngọc án ở hướng đông bên phải, long đình hai tòa ở trong nội các.

Vương Hậu bái lạy trước hương án, Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến nắm tay, đi lên ngai vàng, ngồi vào bên cạnh Tiêu Chiến.

Đại lễ đã đọc xong, chúng thần hướng đế hậu quỳ lạy lễ, cả nước trên dưới vang từng hồi chuông, ý bảo đại lễ phong hậu đã thành.

Tiêu Chiến trung khí mười phần, đứng thẳng vẫy tay: "Đứng lên! ”

“Tạ Vương Thượng”

Một tiếng này, phảng phất cả nước đều run rẩy.

Sau khi Tiêu Hoàng lập hậu, đại xá thiên hạ, miễn tiểu quốc phụ thuộc tiến cống hai năm, miễn cho dân chúng Tiêu vương triều thu thuế ba năm, phổ thiên đồng khánh.

Trận chiến lớn, Tiêu Chiến hưng phấn không chịu được, nhưng lại khiến Vương Nhất Bác mệt mỏi. Kỳ thật Tiêu Chiến sắp xếp biểu diễn pháo hoa, ở đường phố Trường An, trên thành lầu là vị trí quan sát tốt nhất, nhưng không ngờ, Vương Nhất Bác một hồi đến Phương Hoa cung liền ngủ thϊếp đi, mũ đội còn chưa kịp tháo ra.

"Vương Thượng, màn bắn pháo hoa tối nay còn tiến hành đúng tiến độ không?"

Tiểu thái giám cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Chiến, bởi vì lúc này Tiêu Hoàng đang để Vương Hậu ngủ trên đùi hắn, rón rén giúp người tháo trâm cài.

Gã theo Tiêu Hoàng cũng đã được vài năm, có khi nào đã gặp qua Tiêu Hoàng hầu hạ người khác đâu chứ?

Tiêu Chiến há miệng, không lên tiếng, mà dùng bàn tay bao trùm lỗ tai Vương Nhất Bác trước mới chậm rãi mở miệng, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có không khí: "Đương nhiên, tiến hành đúng tiến độ, làm cho càng lớn càng tốt. ”

"Vâng."

Vương Hậu không nhìn thấy cũng muốn đốt sao? Tuy nói Tiêu vương triều sản xuất thuốc súng, nhưng... Tiêu Hoàng yêu cầu cái gọi là "biểu diễn pháo hoa", là hao tổn một nửa kho bạc a! Đây đều là quân nhu phẩm dùng để đánh giặc... Chế pháo hoa thì thôi, một lần thả xong, cái này cũng quá tùy hứng!

Nhưng tiểu thái giám cũng không dám nói, gã trả lời xong liền lui ra, vừa rút lui hai bước, lại bị Tiêu Hoàng hô lại: "Không có việc quan trọng chớ quấy rầy nữa. ”

"Vậy còn lễ tiết..."

A đúng, thời gian đến lúc phải vén rèm, kết tóc, uống rượu...... Còn gì nữa không? Nhiều lắm không nhớ rõ, bất quá những thứ này đều là do Tiêu Chiến an bài, hắn nói vợ chồng bình thường có quy trình hắn đều muốn cùng Vương Nhất Bác thực hiện một lần, nhưng nhìn thấy Vương Nhất Bác mệt mỏi động cũng không động đậy được, lại cảm thấy mình an bài quá rườm rà, trực tiếp động phòng không tốt sao?

"Không sao, những việc kia bổn vương sẽ trông coi, ngươi để ma ma phụ trách trở về đi."

Lễ có thể tiết kiệm, pháo hoa vẫn phải bắn???

Thật kỳ lạ.

"Vâng."

Tiểu thái giám lui xuống, Phương Hoa cung mới trở về yên tĩnh, Tiêu Chiến vén tóc Vương Nhất Bác ra sau tai, dùng bàn tay phủ lên phía trên mắt chắn ánh sáng, nhẹ giọng nói: "Kiệt sức rồi nhỉ? ”

"..." Vương Nhất Bác ngủ rất sâu, y đã rất lâu rồi không còn nói chuyện trong mộng.

- ------------------------------

Từ lúc edit truyện đến giờ, đã edit qua 2 đám cưới, vui ghê 😅

Chiều rảnh sẽ up tiếp nha, sắp sửa xog bài báo cáo rồi 😌