Chú Khải, cháu vào được không?" Vương Nhất Bác hét to một tiếng, đẩy cửa sân đi vào. Chú Khải vẫn đang mặc quần áo, chậm rãi bước ra khỏi phòng với một cuốn sách trên tay.
"Thằng nhóc thối, đồ ăn của ta đều bị nhóc ăn hết, lát nữa anh Tiểu Thiên của nhóc về rồi lấy gì ăn đây hả?" Chú Khải lấy quyển sách gõ vào đầu cậu, Vương Nhất Bác vẫn nhai mơ khô, cười khanh khách.
"Cháu tưởng anh Hạ Thiên hôm nay ở nhà." Vương Nhất Bác biết rằng mỗi lần cậu qua, hầu như lúc nào cũng đều gặp được người nọ.
"Em ấy đến thành phố giao bản thảo cho chú rồi, chừng nào nhận đừng phí cho bản thảo rồi sẽ về thôi." Chú Khải ho khan hai tiếng, đi đến nằm bên chiếc ghế dưới ánh mặt trời.
Vương Nhất Bác chọn lấy một cuốn sách, ngồi bên cạnh đọc.
Đợi một lúc Tiêu Chiến đến đây, hình như anh lại giảm cân, đồ ăn trên người hình như đều biến thành canxi, cả người cứ gầy như cái cột tre, mỗi lần đến cuối tuần khi về nhà, mẹ Tiêu đều nhét đồ ăn cho anh. Thế nhưng anh ăn rất ít, sẽ đem đồ ăn không hết giấu đi, vụиɠ ŧяộʍ kín đáo đưa cho Vương Nhất Bác.
Đừng thấy cậu nhóc này nhỏ mà khinh thường, cậu ấy ăn rất khỏe.
"Bánh trứng." Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi từ lâu, liền thấy Tiêu Chiến mang bánh ra. Màu trứng ca cam vàng vàng, còn có hành lá thái nhỏ bên trên, Vương Nhất Bác thích hết, thế là cậu tham lam ăn hết một lần ba cái.
"Cái này là cho chú Khải, mẹ cháu nhờ cháu mang đến cho chú." Anh lấy ra một cái túi khác đặt lên bàn cho Trương Khải, Trương Khải cảm động cười cười, "Thay ta cảm ơn mẹ con nhé."
Hai người họ cũng không tính là giàu có, Trương Khải viết một số bản thảo để đăng báo, thỉnh thoảng sẽ vẽ một số minh họa câu chuyện hài hước, Hạ Thiên thì làm việc trong xưởng, có đôi bữa tận ba ngày mới về nhà.
Trương Khải vẫn bị ho, Vương Nhất Bác không thấy hắn uống qua bất kì thứ thuốc gì, hầu như khi nào cũng chỉ pha một loại trà đơn giản để làm ấm phổi.
"Cái này cháu mới vẽ gần đây, chú nhìn xem." Tiêu Chiến lấy vở ra đưa cho hắn, Trương Khải mở ra xem, có rất nhiều cảnh phong cảnh, một số là góc sân chơi, đều là vẽ bằng bút, sống động như thật.
"Tranh của Tiêu Chiến ngày càng tiến bộ." Trương Khải nghiêm túc xem.
"Tỉ lệ người còn chút vấn đề, để ta giúp con sửa."
"Được ạ." Tiêu Chiến theo hắn vào phòng, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhét hết phần bánh còn lại vào miệng, có chút nghẹn, cầm lấy bình trà lên uống một ngụm.
"Giấy trong cuốn vở này không được tốt lắm, sau vài lần tẩy xóa, các góc cạnh sẽ bị thô ráp." Trương Khải nói, nhìn một mảnh sợi lông do cục tẩy để lại.
"Ta nhớ con còn cái tốt hơn, làm sao lại không xài?"
"Dạ, chưa xài ạ, nhưng mà bức tranh này cũng khá đẹp, con không nỡ bỏ." Tiêu Chiến cười cười, không có nói thêm, hai người vẽ một hồi, liền sửa lại một ít, lúc Tiêu Chiến quay đầu nhìn lại, Vương Nhất Bác đã nằm trên mặt bàn ngủ rồi.
Đứa nhỏ này không biết ở trường học có bao nhiêu mệt mỏi, mỗi lần cuối tuần trở về, là phải ngủ cho đến khi đến giờ ăn cơm tối, có khi nửa đêm đói bụng, còn làm nũng để Tiêu Chiến bí mật làm thức ăn nóng cho cậu.
Vì thường xuyên qua lại, cho nên sau này Tiêu Chiến cũng hay dặn mẹ Tiêu, sau bữa cơm chừa lại ít cơm cùng ít rau trong nồi, trên đường đi anh còn mua thêm cho cậu ít đồ ăn lót dạ.
"A Chiến, sao cháu không đi học ở viện mỹ thuật, cháu có thiên phú lắm mà?" Chú Khải nói.
Chú Khải nói nói xong, Tiêu Chiến thu lại suy nghĩ thở dài, "Dạ...học viện mỹ thuật chi phí rất đắt, tài liệu vẽ tranh cũng rất đắt, chị gái của con vừa mới kết hôn, về sau còn phải sinh con...." Tiêu Chiến vừa nói, vừa cuộn tóc Vương Nhất Bác, xoắn trên đầu ngón tay.
"Vẫn là tiểu hài tử quý giá hơn, anh rể cháu cũng không có giàu như vậy, bây giờ mấy đứa nhỏ cần rất nhiều tiền, phải chăm sóc thật tốt."
"Cháu còn đang suy nghĩ có nên thi vào trường sư phạm hay không, ngành này được nhà nước trợ cấp, về sau vẽ nghiệp dư là được rồi, cháu chỉ vẽ tranh bằng bút mực cũng không tốn nhiều tiền."
Vương Nhất Bác đưa tay vò đầu bức tóc, giống như bắt được tay Tiêu Chiến, cầm chặt ngón tay làm lọn của anh, rầm rì một tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Tiêu Chiến mở ra bàn tay quấn lấy ngón tay của mình, mới nhận ra bàn tay của mình đã to hơn, xương dài và nhô ra, giống như một người đàn ông thực sự.
"Nhoáng một cái Nhất Bác cũng đã lớn, thời điểm vừa mới tới giống như một cục thịt núc ních." Chú Khải cảm thán một câu.
"Vâng đúng vậy." Tiêu Chiến gật đầu, ôn nhu nhìn cậu.
"Không cần biết chuyện gì xảy ra, ta luôn xem nó là đứa nhỏ, rất đáng yêu." Trương Khải nhìn anh, nhưng anh không nói gì, chỉ thở dài.
Tiêu Chiến cầm lên một quyển sách, hai người yên tĩnh ngồi đọc, tay anh cứ nắm lấy tay Vương Nhất Bác, một ngón tay anh cũng không buông ra.
Trời chạng vạng tối Hạ Thiên mới trở về, lần này tiền nhuận bút nhiều hơn, hắn mua nhiều hơn một chút thịt và trứng gà.
Chú Khải có chút cao hứng, muốn hai người ở lại cùng nhau ăn cơm, nhìn Vương Nhất Bác đang ngủ say, Tiêu Chiến không đành lòng đánh thức cậu dậy, nhưng cũng không thể làm phiền bọn họ.
"Cháu cõng em ấy trở về, Thiên ca mấy ngày mới về nhà một lần, để hai người cứ trò chuyện thoải mái."
"Vậy thì em không cần giữ khoảng cách với anh nữa....chúng ta đi nhanh thôi." Hạ Thiên nở nụ cười, bám vào người Trương Khải.
"Ta rất lâu không về, có rất nhiều việc phải làm nha."
"Được rồi, hai người từ từ làm, cháu không cản đường." Tiêu Chiến cười bất lực, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Anh hạ thấp người cõng Vương Nhất Bác trên lưng, đứa nhỏ này ăn nhiều như vậy cũng không thấy béo chút nào, trên lưng giống như cõng một nắm xương, khiến anh đau lòng.
Anh bước ra khỏi sân, nhìn thấy Hạ Thiên ôm Trương Khải, hôn từ khóe mắt xuống đến môi hắn, hai người ôm nhau vào phòng, không kịp đóng cửa.
Tiêu Chiến mỉm cười, đóng cửa sân cho bọn họ, đặt Vương Nhất Bác trên lưng ngay ngắn lại, đi từ từ quay về nhà mình.
Anh đem Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt ở trên giường, lấy ghế ra, mở túi lấy ra một cuốn sách mỏng, đặt ở trên bàn.
Cuốn sách được mở ra từng trang, trong đó tất cả đều là hình vẽ Vương Nhất Bác.
Đâu tiên là hình vẽ một tiểu hài tử, cầm một cái lưới buộc vào một cái gậy tre để đi bắt bướm. Anh nhớ lại lần đó, hai người bắt được một con bướm có hoa văn màu xanh và đen, Vương Nhất Bác rất thích nó, nhưng cuối cùng vẫn thả ra.
Còn có bức vẽ cậu chổng mông lên đào hang thỏ, con thỏ gian xảo có đến tận ba cái hang, hai người canh me bắt rất lâu nhưng không được, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bẩn đi, cuối cùng phải nhờ anh Hạ Thiên xuất chiêu, con thỏ béo phải nằm ở trong bụng bốn người.
Tiêu Chiến lật ra trang sau, là bức vẽ một cậu bé cao hơn, đeo một chiếc khăn vàng cổ màu đỏ. Có cả bức vẽ cậu bé ấy ngồi dưới tán cây đọc sách, còn có cả bức vẽ cậu nhóc ấy cau mày cắn bút ghé vào trên mặt bàn giải đề toán.
Vương Nhất Bác học toán vô cùng không ổn, Tiêu Chiến còn nghĩ đến việc phải dạy kèm cho cậu.
Trong ngăn kéo của anh vẫn còn một cuốn sách cũ, bên trong cũng có rất nhiều hình vẽ Vương Nhất Bác, nhưng khi đó anh mới học vẽ, vẽ chưa được đẹp lắm, nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nói đến việc vẽ Vương Nhất Bác, anh không cần thầy vẫn có thể vẽ ra được, có lẽ là do nhìn cậu quá nhiều, cho nên tự động khắc sâu vào đầu.
Thời điểm Tiêu Chiến rảnh rỗi, đều sẽ vẽ cậu, không tự chủ mà vẽ càng lúc càng nhiều.
Tiêu Chiến mở bút, cẩn thận lấy lọ màu nước đắt tiền mua ở thành phố, nhìn dáng ngủ ngon của Vương Nhất Bác, anh cẩn thận vẽ từng đường nét một, một lúc sau, khuôn mặt ngủ say của Vương Nhất Bác hiện ra trên mặt giấy.
Sau khi Tiêu Chiến vẽ xong, chống cằm nhìn cậu chằm chằm, cảm thấy có chút buồn cười, cầm bút chì vẽ lên mặt cậu một bộ ria mép.
"Tiểu đáng yêu." Tiêu Chiến thì thầm, chọt chọt vào má của Vương Nhất Bác.
Trong mơ, Vương Nhất Bác lại lẩm nhẩm, "bánh trứng, bánh trứng."
Tiêu Chiến nhẹ giọng cười cười, đi qua ngồi xuống bên giường, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cậu.
Vương Nhất Bác khịt mũi trở mình, môi cậu chạm vào môi anh, Tiêu Chiến giật mình che miệng lại, vội vàng quay đi.
Anh quan sát một lúc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không tỉnh lại, Tiêu Chiến chạy ra khỏi nhà, chạy đến góc sân ngồi xổm xuống, liếʍ môi, nắm chặt tay thành nắm đấm, hô hấp trở nên nặng nề.
...............
Mẹ cậu để cậu về trước vì bận việc.
Vương Nhất Bác ngồi cả ngày mới đến nơi, xách vali ra khỏi tàu, thấy cha mình mặc áo khoác đệm đang đứng ở lối ra.
"Nhất Bác." Ông vẫy tay gọi lớn, cha con không phải thường xuyên gặp nhau, nhưng ông rất yêu quý cậu.
"Con sắp trưởng thành rồi, con cao quá, có phải dì cho con ăn nhiều không?" Cha Vương nắm vali và tay cậu, giúp cậu bước xuống tàu.
"Dạ, ăn rất ngon." Vương Nhất Bác bật cười.
Cha cậu là công nhân sân bay, sau khi xây dựng xong liền ở đó làm bảo vệ, do doanh nghiệp nhà nước thành lập, phúc lợi rất tốt.
"Sau vài năm nữa ổn định, ba sẽ đón hai mẹ con của con đến đây." Cha Vương rất vui, nhưng Vương Nhất Bác nghe vậy có chút không vui.
"Con sống ở thôn Thảo Tiên rất tốt, sao lại phải đi ạ?"
"Giáo dục ở làng quê sao theo kịp thành phố lớn, nghe dì nói con học lực trung bình, suốt ngày ăn chơi lêu lổng."
"Chờ con lớn hơn, cha sẽ cho con đi học trường kỹ thuật, học xong rồi sẽ đến sân bay làm việc, người nhà công nhân viên còn có chính sách ưu đãi, trực tiếp vào biên chế, con trở thành công nhân xí nghiệp nhà nước."
Cha Vương quyết định, mang cậu đi khỏi nhà ga.
Trên tàu điện ngầm đông đúc và chen chúc, không khí không trong lành chút nào, Vương Nhất Bác có chút không thích thành phố này, muốn quay trở lại, cậu cảm giác Tiêu Chiến vẫn đang ngồi dưới gốc cây đợi cậu, trên người mang theo vị cỏ xanh dễ ngửi.
.......
"Anh cây nhỏ, năm mới vui vẻ."
Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng cậu cười cười, "Em có ăn sủi cảo không?"
"Dạ có, ăn ở sân bay."Vương Nhất Bác khịt mũi, "nhưng mà không ngon."
"Em muốn ăn bánh trứng dì Tiêu làm."
"Đồ thiếu tiền đồ." Tiêu Chiến cười cười, anh có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt ủy khuất của Vương Nhất Bác.
"Đúng rồi anh cây nhỏ ơi, em nhìn thấy máy bay rồi, nó thật lớn, so với sân trường học của chúng ta còn lớn hơn nhiều, khi cất cánh nó rất ồn, mà có máy bay nào bay qua làng của chúng ta không? Có ồn không?" Cậu tò mò và hào hứng hỏi.
"Có máy bay....." Tiêu Chiến chậm rãi nói, khiến cho trái tim của Vương Nhất Bác treo lên hồi hộp.
Tiêu Chiến cười cười, "hẳn là nó ở chỗ của em bay đến nơi đây."
Vương Nhất Bác nghe xong vui vẻ cực kỳ, còn nói em nhớ anh lắm, đặc biệt nhớ, lại còn làm nũng không muốn viết bài tập cho kỳ nghỉ đông, hai người lại nói rất lâu, mới lưu luyến cúp điện thoại.
Trong thôn giăng đèn kết hoa phi thường náo nhiệt, Tiêu Chiến đội mũ đi ra ngoài, một đường đi thẳng đến cánh đồng, đến bên gốc cây ngồi xuống.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy rất nhiều những vì sao, ban đêm yên tĩnh, những vì sao cũng lóe sáng hơn.
Từ sau khi Vương Nhất Bác rời đi, thời điểm rảnh rỗi, anh vẫn ở đây chờ đợi máy bay, bay qua. Nhưng bầu trời mỗi ngày đều im lặng, chỉ có những cánh chim bay qua mà thôi.
"Nơi nào có máy bay, đúng là đồ ngốc." Anh ngồi dựa vào gốc cây, cười cười, "em không biết đến bình tầng lưu sao, cho dù có máy bay, anh cũng không thể nghe thấy....."
Đợi đến khi Vương Nhất Bác trở lại, có lẽ sẽ không thể giấu diếm được, anh nghĩ đến lúc đó Vương Nhất Bác chắc hẳn sẽ thấy vọng lắm đây.
Thế nhưng mà chính anh mỗi ngày đều suy nghĩ về cậu, anh nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ không quá thất vọng đâu.