Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Zsww] Anh Cây Nhỏ

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả đêm Vương Nhất Bác không ngủ được.

Làm sao cậu biết được câu truyện tên là {Liêu Trai Chí Dị} vậy mà trong đó lại toàn là yêu ma quỷ quái đâu chứ. Nằm ở trên giường nhắm mắt lại, hầu như đều là hình ảnh hồ ly hút tinh khí người, cộng với tiếng ngáy của bà dì làm cậu sợ phát run.

Cậu mặc quần áo rồi chạy ra khỏi nhà, trong thôn lúc này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng con trùng kêu to, lũ chó lúc này cũng đã ngủ say.

Ở phía Tây có động tĩnh, Vương Nhất Bác nhỏ giọng chạy đến, nhìn thấy chú Khải đang đứng ở cửa nhìn lên mặt trăng, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác liền có chút ngẩng người, rồi vẫy tay kêu cậu đến, "Sao nhóc chưa ngủ đấy?"

"Anh cây nhỏ kể chuyện ma cho cháu nghe, cháu sợ..."

"Hahaha..." Chú Khải cười xoa đầu của cậu, vỗ vỗ bậc thang bên cạnh hắn, Vương Nhất Bác đặt mông ngồi xuống, tóm lấy con chó bông ở trong tay chơi đùa.

Cậu nhớ đến chuyện ban ngày, nhưng vẫn không nói ra, chú Khải ho khan vài tiếng, gây ra một vài tiếng động, chỉnh lại quần áo của mình.

"Chú sợ lạnh sao ạ?" Vương Nhất Bác hỏi hắn.

"Chú bị cảm, hai ngày nữa là tốt rồi." Chú Khải nhéo nhéo gương mặt của cậu, tay hắn cũng rất lạnh.

"Lúc đó Chú Khải đợi Hạ Thiên ca ca của cháu, đợi quá lâu cho nên bị cảm lạnh."

Ánh trăng chiếu sáng mặt hai người, con mắt chú Khải lóe sáng.

"Lúc đó hai chúng ta ở phương Bắc, bên đó so với ở bên này nghèo hơn rất nhiều, chúng ta phải khai hoang đất đai, ta phải ở đó vài năm, rồi đợi cho đến khi em ấy đến."

"Sau này quen nhau, chúng ta cùng nhau đi chơi, bên kia rừng cây rất lớn, còn có thỏ rừng, Tiểu Thiên ca ca của ngươi rất lợi hại, em ấy còn biết làm cái bẫy, còn làm được một cái túi, thỏ bị nhốt ở trong đó, đem nướng lên ăn rất ngon."

Chú Khải kể lại sự tình lúc trước, khuôn mặt hiện lên mấy phần ôn hòa, và hạnh phúc, Vương Nhất Bác ngồi đó im lặng lắng nghe.

"Hai chúng ta ở đó vài năm, rất hạnh phúc, nhưng sau đó....." Chú Khải ho khan vài tiếng, lại thở dài.

"Sau đó ta bị rơi xuống sông, ca ca Tiểu Thiên của ngươi nhìn thấy, rồi đưa ta đi khắp nơi, rồi chúng ta đến đây, ở lại luôn, không rời đi nữa."

"Anh đang làm gì vậy? Không ngủ được sao?" Giọng nói mơ hồ của Hạ Thiên vang lên từ phía sau. "A..tiểu tử, sao nhóc lại đến đây?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy hắn đem quần áo khoác lên người chú Khải, trên cổ vẫn còn mấy điểm mẫn đỏ, giống như dấu vết của mấy con muỗi để lại.

"Anh Hạ Thiên, nếu anh bị muỗi đốt, anh có thể dùng lá ngải cứu hun hun ở đó." Vương Nhất Bác nói.

"Muỗi ở đâu ra, khụ khụ." Hạ Thiên mặt đỏ lên, liếc nhìn Trương Khải, "Về ngủ thôi."

Hắn đá vào mông Vương Nhất Bác một cái, rồi kéo Trương Khải vào nhà, Vương Nhất Bác còn nghe thấy hắn cằn nhằn Trương Khải không mặc thêm quần áo.

Thấy họ đi rồi, cậu cũng đứng dậy đi đến sân nhà Tiêu Chiến.

Nhà của Tiêu Chiến rất rộng, bên cạnh có hai gian phòng, một phòng là của anh ở, còn một phòng là của chị gái anh.

Cậu khéo léo đi vào phòng của Tiêu Chiến, cửa không khóa, cậu vừa đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Tiêu Chiến nằm ngủ say.

"Anh cây nhỏ ơi! Anh cây nhỏ ơi!" Cậu đẩy nhẹ Tiêu Chiến, anh mơ hồ mở mắt, liền trông thấy Vương Nhất Bác, có chút ngạc nhiên, "Nhất Bác, sao em lại chạy đến đây?"

"Em....em sợ yêu quái." Vương Nhất Bác đỏ mặt, túm lấy góc áo của Tiêu Chiến.

"Haha...tiểu quỷ sợ ma." Tiêu Chiến cười, đem cậu kéo lên giường, ôm vào trong ngực, chăn bông của Tiêu Chiến rất ấm, có chút mùi thơm của cỏ tươi.

"Em có nói với bà của em rằng em ở đây với anh không? "

"Dạ không có." Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Vậy để anh để lại lời nhắn cho cha mẹ của anh, để ngày mai họ nói với bà của em, để bà khỏi đi tìm em."

Tiêu Chiến bước xuống giường, viết một mảnh giấy rồi nhét nó ở trước cửa phòng của ba mẹ mình, lại quay về phòng, mang theo một cỗ khí lạnh.

Anh bò lên giường, Vương Nhất Bác liền tiến vào trong ngực của anh, ôm lấy anh, Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành, sau đó cả hai chìm vào giấc ngủ.

"Đứa nhỏ đi lạc rồi, tôi thức dậy liền không nhìn thấy." Bà Vương hô hào với những người đi trên đường.

"Đầu năm nay có rất nhiều bọn buôn người, không lẽ bọn chúng lẻn vào trộm nó đi, tôi phải ăn nói làm sao với mẹ nó đây?" Bà Vương đấm ngực dậm chân, đung đưa thân hình tròn trịa, mồ hôi nhễ nhại.

"Làng chúng ta xưa nay đâu bị trộm cắp, sao mất con sao được?" Có người nói thêm, "Không phải ở phía Tây.."

"Phía Tây? Chẳng phải hai tên biếи ŧɦái kia ở phía Tây sao? Không phải bọn họ ở trong thôn này để hoạt động chứ?"

"Đứa nhỏ vừa nhìn đã thấy rất lanh lợi, tôi nghĩ chắc hẳn là đã bị trộm đi, Nhất Bác đáng yêu như vậy, lỡ đâu....."

"Chị Phượng, sao chị không đến đó xem thử, lỡ đâu...."

"Đúng vậy, đi đi đi."

Một vài cụ già thì thầm, họ khuyên bà cụ Vương nên đến đó để tìm người. Bà Vương đang lúc mất bình tĩnh, cũng vội vàng đi, đi được nửa đường thì gặp mẹ Tiêu.

"Chị Phượng đi đâu đây?" Mẹ Tiêu hỏi.

"Nhất Bác đi lạc, chúng tôi định sang nhà phía Tây tìm." Một bà cụ lên tiếng, "cái ngưỡng người như bọn họ không phải loại tốt lành gì, sợ là trộm trẻ con đi rồi."

"Cái gì? Nhất Bác đang ở nhà của tôi, tôi đang định qua nói cho chị đây." Mẹ Tiêu Chiến có chút sửng sốt.

"Hả?" Mọi người đều ngạc nhiên.

"Buổi sáng thức dậy, tôi nhìn thấy trước cửa phòng có tờ giấy Tiêu Chiến để lại, nói Nhất Bác tìm đến nó ngủ cùng, nhờ tôi qua nhà nói cho chị biết. Tôi đi vào phòng Tiêu Chiến nhìn một chút, hai đứa vẫn còn ôm nhau ngủ đây."

"Hai đứa nó thường ngày đều dính lấy nhau, nếu tìm một vòng không thấy thì cứ suy nghĩ đến nhà tôi, nếu không từ nay cứ cuối tuần lại để Nhất Bác sang nhà chúng tôi, hai đứa chơi với nhau."

Mẹ Tiêu nói xong, tâm tình của bà Vương lúc này mới thả lỏng xuống.

"Mấy người lại nghĩ ra mấy ý nghĩ tồi tệ rồi." Bà Vương mắng mấy người kia, có vài người vẫn không chịu phục.

"Dù sao hai người ở phía Tây cũng là kẻ biếи ŧɦái."

"Ầy Trương đại ca, nếu không biết gì, thì đừng nói xấu người khác." Mẹ Tiêu là người tính tình thẳng thắn, không thích nói xấu người khác.

Mọi người cảm thấy chuyện này giống như trò hề, sau một lúc liền rời đi. Mẹ Tiêu đưa bà Vương về nhà.

"Chị Vương, có phải hay không cũng hồ đồ rồi, chị cũng biết Trương Khải không phải là người xấu, mùa hè còn giúp chị sửa chữa bức tường trước sân đây."

"Tôi đúng là hồ đồ rồi." Bà Vương vỗ miệng mình, còn giậm giậm chân.

"Cũng tại người trong thôn đều nói vậy, không biết thì tốt hơn, giờ thì biết rồi....ôi thật khó xử, họ là hai người tốt."

"Thôi không nhắc đến nữa, không nhắc đến nữa, tôi đi gặp Nhất Bác, chờ nó tỉnh hỏi xem muốn ăn sáng ở đâu."

Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại thì trời đã hửng sáng, cậu ngủ rất ngon, không khí tràn ngập hương cỏ của Tiêu Chiến, "Anh cây nhỏ ơi?"

Vương Nhất Bác tìm kiếm, không tìm thấy ai, đứng dậy đi xuống giường, liền thấy Tiêu Chiến ở trong sân, mặc áo ba lỗ và quần đùi, anh đang giặt quần áo.

"Sâu nhỏ lười, hình như em ngủ rất ngon nha, mặt trời treo đến mông rồi."

"Bà Vương vừa đến đây, nói rằng cuối tuần em có thể ở lại nhà anh."

"Thật không ạ?" Vương Nhất Bác vui vẻ nhảy đến trong ngực của anh, Tiêu Chiến sợ cậu ngã, dang tay đỡ lấy cậu, cả hai cùng ngã vào trong bồn giặt lớn, ngâm mình trong nước.

......

"Đi thôi, về nhà." Tiêu Chiến đứng ở phía dưới lầu dạy học, anh chào Vương Nhất Bác khi thấy cậu thò đầu ra.

Vương Nhất Bác chạy xuống lầu, bây giờ cậu đã cao lên không ít, nhưng vẫn không đuổi kịp Tiêu Chiến, chỉ đứng đến ngực Tiêu Chiến.

"Anh cây nhỏ, anh mọc râu rồi kìa." Vương Nhất Bác đưa tay sờ lên cái cằm Tiêu Chiến, phía trên có vài cộng râu mềm mại.

"Anh trai em bây giờ đã lên cấp ba rồi, đương nhiên sẽ để râu rồi." Tiêu Chiến cười, vểnh lên hái má, với bộ râu mềm mại. Anh mang cặp sách của Vương Nhất Bác trên lưng, rồi đưa cho cậu một cái bánh kếp trái cây, "Mang trên lưng đi, em càng ngày càng cao, đừng làm cho thấp xuống."

"Khi nào thì em cao hơn?" Vương Nhất Bác vừa ăn bên cạnh vừa buồn rầu.

"Em đã là người cao nhất lớp rồi, còn muốn cao hơn? Anh đã lên cấp ba, so với em như vậy không quá cao." Tiêu Chiến xoa xoa đầu cậu.

"Cuối tuần được nghỉ, em xắp xếp thế nào?"

"Mẹ em đến đón em, đi tìm ba em, sân bay cũng sắp xây dựng xong."

"A....vậy ban ngày chỉ có mỗi anh và chú Khải, bốn mắt nhìn nhau."

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng ăn xong cái bánh, cậu đem túi ném vào trong thùng rác, quay đầu nhào vào trong ngực Tiêu Chiến.

"Em sẽ nhớ anh, anh cây nhỏ."

"Ai ôi...nếu để cho bạn học của em nhìn thấy em làm nũng thế này, sẽ ra sao hả? Tiểu Bá Vương?"

Tiêu Chiến xoa xoa lỗ tai của mình, nó nhanh chóng đỏ lên, Vương Nhất Bác ậm ừ, vùi đầu vào sâu hơn, "em nghe ba em nói, máy bay sẽ bay qua thôn của chúng ta, anh nói xem, đứng dưới gốc cây, có thể nhìn thấy không?"

"Ừm, sẽ thấy." Tiêu Chiến nói, anh cũng ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lẩm bẩm với Tiêu Chiến, "Bay từ chỗ này đến chỗ khác, cũng giống như em nhớ anh, hết lần này đến lần khác."

Nghe Vương Nhất Bác lẩm nhẩm, Tiêu Chiến bật cười, "Hai ngày nay em đọc rất nhiều bài thơ buồn của người Trung thời Dân Quốc, cho nên bây giờ liền học được cách lấy lòng anh sao?"

"Không, em nói thật đấy." Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên người anh.

Từ nhỏ cậu đã yêu thích Tiêu Chiến, thích đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người anh, tâm liền an tĩnh trở lại.

- ------
« Chương TrướcChương Tiếp »