Chương 1: Rời Khỏi

Trước khung cảnh thành thị bị tàn phá nặng nề , bầu trời xám xịt đầy tang thương Dương Hân Nghiên chỉ yên lặng nhìn , nhìn về phía cao ốc xiên vẹo phía trước mặt hay đúng hơn là nhìn đến người đàn ông đang đứng trên nóc.

Người đàn ông cao lớn với làn da bánh mật cùng ngũ quan rắn rỏi , nghiêm nghị .Đôi mắt mà đỏ như viên ruby càng khiến cho gương mặt hắn lạnh lẽo , có thể nói hắn là hình mẫu hoàn hảo của người đàn ông mãnh mẽ, lãnh khốc.

Tâm lý Dương Hân Nghiên giờ phút này có chút không nói nên lời , nghĩ đến hơn 10 phút trước đoàn đội mà cô tin tưởng vì muốn sống mà đẩy cô vào sóng Zombie gần nghìn con kia thì có chút khó chịu ,mặc dù không phải anh em ruột thịt nhưng ngày thường các cô đều đối xử với nhau như người nhà ,sẵn sàng bảo vệ nhau trước mọi hoàn cảnh thế nhưng hiện tại lại như một bạt tai nặng nề đáp vào mặt cô khiến cô không khỏi cảm thấy ê ẩm trong tim.

Lại nhìn đến người đàn ông đứng trên toà cao ốc kia, cơn quặn thắt trong tim cũng chậm rãi bình ổn rồi cuối cùng lại tĩnh lặng như nước. Cô cảm thấy thực nực cười, người cô tin tưởng thì bỏ lại cô để bản thân được sống còn kẻ thù lâu năm của cô _ Zombie vương _ lại giúp cô sống sót trong sóng Zombie đó.

Có thể hắn ta chỉ đang muốn vờn kẻ thù của mình như một món đồ chơi, nhìn xem cô chết một cách từ từ , cũng có thể là hắn cảm thấy cô quá yếu không xứng làm đối thủ của hắn nên muốn thả cô rời đi, nhưng chung quy thì hắn cũng đã giúp cô thoát khỏi cái chết, điều đó cũng đủ khiến cho cô cảm thấy gã Zombie trước mắt không quá đáng ghét như lúc trước.

Nếu như trước đây cô cảm thấy Zombie vương chính là kẻ đáng chết nhất trên thế giới này, là kẻ ác độc nhất đáng bị tiêu diệt nhất thì hiện tại đối với cô hắn cũng chỉ là một gã Zombie đáng ghét gϊếŧ được thì tốt không gϊếŧ được thì cũng chẳng sao cả.

" Nhân loại, ngươi muốn gϊếŧ ta sao!?" Trong lúc cô suy nghĩ miên man thì Zombie vương đã tiến về phía cô, hiện tại chỉ cách cô tầm 10m. Hắn nói với cô bằng giọng nói khàn đυ.c, dường như đã rất lâu không mở miệng nói qua.

" Zombie vương , ai lại chẳng muống gϊếŧ ngươi chứ , chẳng qua là bây giờ ta đã chẳng thiết tha gì việc đó ,với năng lực của ta , không cần gϊếŧ ngươi ta vẫn có thể sống rất tốt"

Đúng vậy, với dị năng không gian biến dị vừa có thể chứa vật vừa có thể tạo kết giới, tạo lát cắt không gian, dùng không gian thuấn di của cô thì trong mạt thế này không gì có thể khiến cô sợ hãi.

Vốn dĩ cô không có người thân, từ nhỏ đã cô độc mơ mơ màng màng mà lớn lên , đối với cô mà nói thế giới này không có quá nhiều thứ để cô lưu luyến , càng không có gì trói buộc cô. Mạt thế đến lại có được dị năng bưu hãn có thể thong thả đi qua mạt thế mà không phải quan tâm thứ gì.

Là vì nhóm người đó, đoàn đội đã mang cô cũng vượt qua mạt thế 4 năm , họ giống như gia đình của cô, họ khiến một người cô độc như cô cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương, cũng khiến cho cô lưu luyến , mong muốn cuộc sống yên ổn trước mạt thê.

Cô muốn cùng bọn họ vượt qua khó khăn, vượt qua mạt thế nên suy nghĩ muốn gϊếŧ chết zombie vương của cô ngày càng mãnh liệt, mỗi ngày một tăng thế nhưng cũng vì bọn họ mà suy nghĩ đó vụt tắt trong chớp mắt, ngay thời khắc bọn họ đẩy cô ra làm mồi nhử cho đám zombie đó.

" Hoan Hoan , tên ngươi đọc như vậy đúng chứ ?" Tạ Du nhìn ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Dương Hân Nghiên thì chần chừ một chút rồi mở miệng .

" Zombie như ngươi làm thế nào lại biết được tên của ta vậy chứ" Dương Hân Nghiên cũng khá ngạc nhiên khi thấy hắn biết tên mụ của mình.



" Chẳng phải ngươi muốn gϊếŧ ta sao , đến đây chúng ta cùng chết"

Dương Hân Nghiên nghe thấy câu nói của Zombie vương suy nghĩ đầu tiên là nghĩ tên Zombie này đầu óc có vấn đề, thế nhưng lại muốn chết cùng cô .

" Ngươi đầu óc hẳn là vẫn chưa hồi phục lại như lúc là con người đi !"

" Có lẽ là vậy, thế nào , không muốn chết cùng một con Zombie như ta đúng chứ"

" Ta cũng chưa chán sống đến mức đó "

Nói rồi cô xoay người rời đi để lại gã Zombie nào đó đứng ngây ra, một chốc sau hắn cũng nhấc chân lên bước theo cô.

Một người một Zombie , một trước một sau đi về phương Bắc.

Gần một năm qua đi , một người một Zombie thế nhưng lại thân thiết hơn nhiều , hiện tại Dương Hân Nghiên cũng không muốn gϊếŧ tên Zombie này nữa , cô chỉ muốn yên tĩnh , sống lặng lẽ qua những ngày mạt thế này .

Thế nhưng mong muốn nhỏ bé này của cô lại không thể thực hiện được vì ngay lúc này đây, cô đang được ôm chặt trong vòng tay của gã Zombie kia , còn mảnh thiên thạch khổng lồ nóng rực chỉ cách bọn cô tầm 50m , gã Zombie ngu ngốc này lại muốn dùng thân xác to lớn của mình ôm chặt, bảo hộ lấy cô .

Hắn ôm cô cố gắng thuấn di nhưng dường như có một lực lượng nào đó ngăn cản bọn cô sử dụng dị năng, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận mệnh để cho mảnh thiên thạch đó thiêu đốt thành tro bụi.

Trước khi chết, cô chỉ luyến tiếc tên Zombie ngu ngốc kia, cô ôm hắn thật chặt lại hôn vào má hắn một cái coi như quà chia tay. Đây là lần đầu cũng như lần cuối cô ôm hắn , hôn hắn .

" Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi , đồ ngốc"

-------------

Dương Cô Nương : chỉ sủng không ngược