Lúc tôi và Tiểu Bàn tới, giáo sư Phùng đang khom lưng đứng bên cạnh chiếc hộp gỗ, những người khác đang chen chúc gần đó, nói chuyện sôi sục, không biết đang bàn luận chuyện gì, thậm chí có người còn ghi chép lại.
“Giáo sư Phùng?” Tôi bối rối nói.
Giáo sư Phùng xoay người đỡ kính, trên mặt tươi cười vẫy tay với tôi, "Tiểu Trang và Tiểu Bàn đến rồi, mau tới đây xem thử khoai tây tôi trồng đi."
Thanh niên cầm sổ nhường chỗ, híp mắt giải thích: "Chúng tôi nghiên cứu một tuần không ngủ, giờ mới trồng được đó."
Tôi nghiêng người nhìn, chiếc hộp gỗ lớn rộng rãi, trong đó chỉ cắm hai cây con nhỏ, xanh tươi mướt mát.
Tiểu Bàn quay đầu nhìn tôi, trên mặt có dấu chấm hỏi, sau đó không nhịn được hỏi. "Những người này nghiên cứu một tuần không ăn không uống, trồng hai cây khoai tây?"
Tôi nhìn theo ánh mắt hưng phấn của mọi người xung quanh, trầm ngâm nhìn hai cây mạ non xanh mơn mởn.
Người ghi chép quay đầu cười, "Mọi người tới đây, xem thành quả nghiên cứu của giáo sư Phùng!"
Cuốn sổ ghi chép được đưa tới trước mặt, trong đó ghi lại chi tiết lượng nước tưới hàng ngày và tình trạng của cây khoai tây giống.
Tiểu Bàn quan sát một lúc lâu rồi khẽ lẩm bẩm, "Các anh không biết sửa máy phát điện, nhưng lại thích làm nông nghiệp. Đây có phải là sự lãng mạn của nhà khoa học không?"
Người thanh niên lấy lại cuốn sổ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tiểu Bàn, "Chúng tôi vốn nghiên cứu sinh vật học, cho nên sẽ không sửa bất kỳ máy phát điện nào."
Tiểu Bàn ưỡn ngực bắt đầu nói nhảm, "Khoa học đều là một chứ."
Tôi phớt lờ cuộc cãi vã giữa hai người, kéo giáo sư Phùng ra khỏi đám đông.
"Giáo sư, tất cả những người xin tị nạn gần đây đã tới. Trước đó ngài có nói có cách giải quyết vấn đề về nguồn lương thực đúng không?"
Giáo sư Phùng cười đắc ý, đưa mắt nhìn về chồi non trong hộp gỗ, "Không thấy à."
"Đất được đào từ dưới lầu?"
Giáo sư Phùng gật đầu, niềm vui ẩn chứa trong mắt.
Quả nhiên là như vậy, lúc này tôi mới thấy an tâm.
Thật ra tôi biết zombie cũng có tuổi thọ.
Trên đời này không có gì là bất diệt, ví dụ như thi thể rồi cũng sẽ thối rữa, xác thây ma cũng vậy. Dù cơn mưa lạ vài ngày trước đã thay đổi trạng thái của chúng, nhưng chỉ cần trốn đi và cứ để như vậy, chúng sớm muộn gì cũng bị thối rữa khi phơi nắng, trở thành một loại hoàng thổ tầm thường.
Vì vậy, lựa chọn tốt nhất lúc này là mang đủ đồ trở lại siêu thị nhỏ, để yên cho thế giới yên ổn cho đến khi cát bụi lắng xuống, sau đó sẽ bước ra xây dựng một nền văn minh nhân loại mới.
Nhưng tham vọng của tôi quá lớn, dù khả năng có hạn nhưng vẫn muốn dốc sức.
Không phải để xây dựng lại, mà là để tiết kiệm.
Làm như vậy không phải vì muốn làm anh hùng, mà chỉ vì không muốn thẹn với lương tâm.
Đây là lý do tại sao, khi giáo sư Phùng yêu cầu tập hợp những người cần giúp đỡ, tôi đã không từ chối.
Nhưng nếu không có nguồn nguyên liệu thì chỉ là miệng ăn núi lở, dù có nguồn dự trữ dồi dào cũng khiến lòng người không yên.
Càng có nhiều người, áp lực càng lớn.
Ban đầu tôi nghĩ về việc làm nông nghiệp. Có rất nhiều người trong nơi trú ấn, ngược lại cũng có thể tự cung tự cấp được.
Nhưng nơi trú ẩn nằm trong khu mua sắm và trung tâm thành phố, thử tìm hiểu trước mới biết đất ở đây thực sự không thích hợp để trồng cây chứ chưa nói đến vấn đề tưới nước.
Nếu đổi vị trí trú ẩn, chuyển đến một khu vực nông thôn hoặc ngoại ô có lẽ sẽ đỡ hơn một chút.
Nhưng hiện tại bọn zombie mơ hồ có tổ chức, tuy có rất nhiều thanh niên trong nơi trú ẩn, nhưng người già và trẻ em không có khả năng tự bảo vệ mình cũng không ít, việc đưa mọi người đi không bị tổn thương gì là một điều viển vông.
Ngoài ra còn việc chuyển đồ, và cách giải quyết vấn đề sau khi đến nơi.
Nhưng bây giờ giáo sư Phùng đã trồng khoai tây, điều đó cho thấy ông đã làm chủ được phương pháp cải tạo đất, quả thực là một điều bất ngờ.
Tôi nhướng mày chân thành cảm ơn, "Giáo sư, vất vả cho ngài rồi."
Sau đó, tôi gọi Tiểu Bàn cùng nhau rời đi, "Cậu theo tớ đến nhà kho, dẫn mấy người mang cái máy bơm mà mình tìm được trước đó ra. Để nhóm giáo sư Phong nghỉ ngơi thật tốt."
Vấn đề chất lượng đất được giải quyết, thời gian sau đó là để tìm ra cách tưới tiêu.
Đi xuống tầng ba, tầng trệt chật cứng người càng thêm náo nhiệt.
Vợ chồng Lí Đống đã chuyển ra khỏi tiệm cơm, chỗ đó đã trở thành căng tin đông đúc. Tiết Tuyết đặc biệt sàng lọc những người có kỹ năng nấu ăn ngon rồi đưa họ vào các căng tin khác nhau, chịu trách nhiệm cung cấp ba bữa ăn một ngày cho toàn bộ khu trú ẩn.
Đến gần nhà kho, Tiết Tuyết vừa vặn từ bên trong đi ra, đi ngang qua tôi, hướng dẫn mọi người dọn đồ ăn.
Mấy người hợp sức mang máy bơm nước ra bên ngoài nơi trú ẩn.
Trần ca và Chu Thành Dược đã dẫn mọi người xây hàng rào bỏa vệ. Zombie không vào được. Vật liệu đều được chuyển từ một cửa hàng vật liệu xây dựng cách đó không xa. Các tấm sắt được dựng lên bao quanh toàn bộ nơi trú ẩn trong vòng mười mét, hoạt động trong vòng bảo vệ sẽ không có vấn đề gì.
Tôi nói với Trần ca về việc sử dụng nước, anh ấy suy nghĩ một lúc và bắt đầu tìm Tiểu Bàn để lấy bản đồ thành phố.
Sau khi nghiên cứu bản đồ một lúc, anh ấy nói: "Các phố thương mại cần rất nhiều nước nên có rất nhiều đường ống nước. Thật may là chúng ta may mắn. Có điện hỗ trợ, không cần phải đào bới hùng hục để tìm đường ống nước. Chúng ta chỉ cần tìm được cửa vào ơm nước ban đầu là có thể lấy nước. "
Trần ca và Tiểu Bàn nhanh chóng đạt được đồng thuận, cùng nhau nghiên cứu giải pháp.
Tôi đứng cách đó không xa, bóp chặt tờ giấy trong túi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Là thứ Giáo sư Phùng đưa cho tôi - Cách liên hệ với Viện Nghiên cứu Quốc gia, Bắc Kinh.