Tôi cùng Trần ca đứng ở vòng ngoài cùng, nghe “Lão sư” tra khảo Đầu To.
"Lão sư, em thực sự không biết. Đều là do thằng Trần Bưu muốn đi vệ sinh. Em đã bảo nó quay vào nơi trú ẩn mà đi. Nó thấy phiền phức, bảo là khu gần đây rất an toàn. Nhưng lúc nó quay lại, thì bị zombie truy đuổi. Tại thời điểm đó, em có mỗi cái gậy bóng chày, nó cầm một cái rìu, em sợ quá mới chạy về."
Trần Bưu là tên của Áo Da đã chết.
Lão sư mặt không chút thay đổi, cầm hai quả óc chó trên tay qua lại.
Một người đàn ông lịch sự bên cạnh hắn bước tới, đưa ra một chai thủy tinh to bằng lòng bàn tay.
Lúc này tôi mới để ý thấy những người trong cuộc họp hôm nay không chỉ có đội tìm kiếm cứu nạn làm việc bên ngoài, mà còn có những giáo sư mà Lý Đống nhắc tới trước đây.
Người đàn ông đang nói khoảng ngoài ba mươi tuổi, biết cách ăn mặc và được học hành tử tế.
"Lý lão sư, theo quan sát sơ bộ của chúng tôi, những thay đổi của zombie dường như có liên quan đến mưa. Mặc dù không thể xác định các nguyên tố cụ thể chứa trong nước mưa, nhưng có thể nó liên quan đến phóng xạ."
"Có thể?" Lão sư nói, như bị đè nặng bởi cơn tức. "Tôi tốn nhiều công sức để cứu cậu khỏi phòng thí nghiệm đại học S. Điều tôi muốn không phải là dường như hay không thể. Tôi muốn biết chính xác cách giải quyết."
Người đàn ông im lặng.
Trong số các giáo sư, một ông lão tóc bạc thở dài, "Tiểu Lý, tôi đã khuyên anh từ lâu rồi. Tình hình đặc biệt, việc nghiên cứu loại virus zombie này đã vượt quá khả năng của chúng tôi từ lâu. Vẫn nên cố gắng liên lạc với quốc gia, xin giúp đỡ từ viện nghiên cứu quốc gia cũng được. "
"Shit!"
Lão sư “bốp” một cái, đập quả óc chó vào lưng ghế, giận dữ nói: “Tôi cố gắng lâu như vậy mới lập được khu căn cứ và đội tìm kiếm cứu nạn. Tại sao phải cho hết đám phế vật đó? Nói lại lần nữa xem, tôi không cần các anh phải nghiên cứu ra thuốc giải virut, chỉ cần các anh cho tôi biết, làm thế nào để thoát khỏi sự quấy rầy của zombie, tiếp tục thu thập vật tư.”
Ông lão vẻ mặt nghiêm nghị, "Nhưng xét cho cùng, đó không phải là giải pháp lâu dài. Ngày nào còn không giải quyết được hoàn toàn zombie, thì loài người còn không tìm được bình yên."
Nhưng khi nghe thấy lời này, lão sư liền chế nhạo, "Vậy thì sao? Toàn bộ nguồn cung cấp của thành phố đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Dù có tiêu xài hoang phí thì cũng đủ cho hàng trăm người. Giáo sư Phùng, năm nay ông đã sáu mươi tám rồi. Còn có thể sống bao nhiêu năm nữa? Chỉ cần hết lòng nghe lời tôi, tôi có thể che chở cho ông ăn cay cả đời."
“… Về phần yên bình của con người, điều đó liên quan gì đến tôi?” Vẻ mặt hắn bình tĩnh.
"Anh anhh..." Giáo sư Phùng thở dài, không khuyên nữa, sau đó thất vọng quay người rời khỏi hiệu sách.
Tôi vô thức nhìn về hướng ông ấy rời đi.
Hình như Giáo sư Phùng này có thể liên lạc với Viện Nghiên cứu Quốc gia.
Lão sư còn đang ba hoa, đến khi tôi định thần lại, chỉ nghe đến câu cuối, "... Lý mỗ không ép buộc các anh lựa chọn, nhưng các anh nên biết phải làm thế nào."
Tôi hỏi Trần ca, "Hắn nói gì?"
Trần ca cong môi, nhẹ nhàng giải thích: "Nói bậy ấy mà, nếu không nghe lời thì dọa đuổi ra khỏi nơi trú ẩn."
Ba ngày sau, mưa cuối cùng cũng tạnh, nhưng tình trạng thiếu nguồn cung ở nơi trú ẩn ngày càng nghiêm trọng.
Zombie đi bên ngoài, sau khi gặp mưa thì cho dù là ban ngày, mức độ nhanh nhẹn cũng đã cải thiện rất nhiều. Không ai dám ra ngoài săn zombie hay tìm vật tư như trước nữa, công việc bán thời gian ở bãi xe thì quá phổ biến khiến nhiều người chỉ có thể chịu đựng đói khát.
Tầng một nguy hiểm nên điểm thu đổi vật tư cũng đã dời lên lầu, đối diện với quầy thu ngân của cửa hàng quần áo.
"Cút đi! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không có thẻ bài thì đổi cái gì mà đổi!"
Tên đầu đinh chỗ đổi đồ gầm lên dữ dội, cho dù còn cách cửa hàng quần áo một khoảng, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Có chuyện gì vậy?” Trần ca bị tiếng gầm đánh thức.
Tiểu Bàn thở dài, "Ngày nào cũng có. Mấy người không có khả năng đổi đồ, họ đến đó xin vay tạm, nhưng thường sẽ bị đánh một trận rồi đuổi đi. Bình thường Tiết Tuyết nhìn thấy sẽ tới đó đưa cho chút đồ ăn. Hôm nay ... aizzz, Tiết Tuyết đi đâu rồi? "
Tôi nói, "Cô ấy có chút việc."
Nhưng nhìn thấy Đầu Đinh chỗ đổi đồ đẩy người phụ nữ xuống đất, giơ tay lên, miệng còn hùng hùng hổ hổ, "Người phụ nữ này làm sao thế hả, không biết giới hạn gì."
Tôi cau mày, đi tới đầu bên kia.
Dù thế nào đi nữa, cũng không nên ra tay đánh người.
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất, không trốn tránh, liên tục cầu xin: "Cậu ơi, làm ơn, chỉ cần anh có thể châm chước cho vay tạm, thì bảo tôi làm gì cũng được. Chồng tôi hôm trước ra ngoài mắc mưa, bây giờ vẫn còn sốt. Chúng tôi thực sự không còn cách nào để kiếm thêm thẻ bài. Nếu anh có thể châm chước một chút, thì cho chúng tôi mấy miếng bánh quy cũng được. Tôi thì không sao, nhưng con gái tôi vẫn còn nhỏ. Nó chỉ mới mười bốn tuổi, đã hai ngày không ăn rồi... "
Động tác đánh người của tên Đầu Đinh ngừng lại, "Cô nói cô có con gái, xinh không?"
Sắc mặt người phụ nữ trở nên cứng ngắc, hiển nhiên nghe được ý xấu trong lời Đầu Đinh, sững sờ ngã xuống đất.
"Nhìn cô trông cũng được, vậy con gái cô hẳn cũng không tệ nhỉ."
Đầu Đinh cười khúc khích, "Bảo con gái cô chơi với tôi vài ngày, tôi sẽ cho các người mượn thẻ bài."
Người phụ nữ lui lại phía sau, chùn chân, "Không ... không, không đẹp, nó vẫn còn nhỏ, mới mười bốn."
Nhưng tóc bị túm lại, Đầu Đinh ngữ khí ác liệt, "Mày nói, chỉ cần châm chước thì bảo mày làm gì cũng được. Làm sao, bảo con gái mày chơi với tao, không muốn hả?"
Tôi nhịn không được nắm chặt tay. Đây là loại súc sinh gì vậy!
Một quyền tung đến, Đầu Đinh ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu và hai chiếc răng bị gãy.
Hắn bịt miệng trừng mắt, "Mày từ đâu tới? Sao quản nhiều chuyện thế!"
"Bởi vì mày quá kinh tởm. Những người như mày là cặn bã xã hội. Có chết cũng chẳng ai tiếc thương!"
Tôi kéo người phụ nữ lên, ném chiếc huy hiệu đã được cấp trước đó vào mặt Đầu Đinh.
"Anh ... anh đến từ đội tìm kiếm cứu nạn?!"
Đầu Đinh nhìn hồi lâu, dường như phân biệt được thật giả của chiếc huy hiệu, sắc mặt biến đổi rồi lại thay đổi, một lúc lâu sau mới đứng dậy, bịt miệng chạy đi.
Xem ra ở nơi trú ẩn tên của đội tìm kiếm cứu nạn hữu ích hơn tôi nghĩ.
Người phụ nữ nức nở liên tục cảm ơn tôi.
Tôi bảo Tiểu Bàn đưa thức ăn cho cô ấy, hỏi thăm tình hình của chồng cô ấy, sau đó đưa người về.
Chỉ còn lại tôi và Trần ca trong cửa hàng quần áo.
Tôi nói, "Không thể đợi thêm nữa. Nếu còn chờ thêm, càng nhiều người vô tội sẽ chết."
Trần ca vặn nắp chai, hồi lâu mới gật đầu, "Được, nghe theo cậu với Chu Thành Dược."
Một lúc sau Tiểu Bàn mới trở lại, vừa vào cửa mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lảm nhảm nói: "Ba người nhà đó thật đáng thương, khiến em suýt chút nữa thì khóc. Lần sau mấy chuyện này đừng bảo em đi, bảo Tiết Tuyết ấy, nha đầu kia nhìn thì yếu đuối, nhưng trái tim sắt đá và lí trí hơn em. "
Tôi và Trần ca không nói gì. Tiểu Bàn tiếp tục tự nhủ: "Mà này, rốt cuộc Tiết Tuyết đi đâu? Mấy ngày nay, cứ ăn xong liền dắt theo Tiểu Đồng đi mất, mãi đến tối mới về."
Tôi cũng mở nắp một chai nước, trả lời một cách thản nhiên, "Có lẽ là đang kết bạn với mọi người trong nơi trú ẩn."
Trần ca sững người một lúc, rồi cười gượng.
"Thì ra các cậu đã sớm chuẩn bị xong. Nếu anh phản đối, các cậu định không dẫn theo anh mà trực tiếp hành động hả?"
Tôi lắc đầu, "Anh sẽ không phản đối."
Trần ca lại im lặng, một lúc sau mới nói: "Cũng đúng."
Tiểu Bàn bối rối không hiểu ra sao, “Các anh đang nói gì vậy?” Vẻ mặt nghi ngờ như đông cứng lại, có chút buồn cười.
Tôi ném chai nước đang uống dở vào tay cậu ta rồi hỏi: “Thiết bị mà cậu nghiên cứu, giúp nâng cao hiệu suất của máy phát điện bằng sức người, tiến triển thế nào rồi”.
Tiểu Bàn đơn thuần, vừa nghe câu hỏi đã ngẩng đầu tự hào, cằm ba ngấn trở thành hai. "Đương nhiên là xong rồi. Chuyện nhỏ này sao làm khó được em."