ôi đưa chìa khóa qua, "Thật trùng hợp, cách nghĩ của tôi và anh giống nhau. Nhưng vấn đề là ... có một số người lại không nghĩ như vậy. Thiên tai ập đến, kể cả sinh mạng hay của cải của mọi người đều trở thành quân cờ thỏa mãn những ham muốn ích kỷ của họ. "
Tôi ngẩng đầu, nhìn cửa hàng nội thất sang trọng trên tầng cao nhất rồi nói tiếp, "Tôi giúp anh thật sự là có mục đích. Đó chính là cứu thêm được nhiều người hơn. Anh có thể chọn gia nhập cùng chúng tôi hoặc tự bảo vệ mình. Đều không thành vấn đề."
Anh ta nhìn theo tầm mắt tôi, nhìn lên tầng cao nhất, có chút đăm chiêu nhận chìa khóa.
Thật lâu sau, mới trầm giọng nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Tôi và Trần ca quay lại cửa hàng quần áo trước.
Tiết Tuyết đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Tiểu Bàn thì tươi cười chào đón.
"Vất vả cho hai trụ cột rồi, hôm nay được trả lương chưa?"
Trần ca cười cười, "Sao nhanh thế được."
Tiểu Bàn chỉ hỏi thế thôi, nghe xong cũng không thất vọng, "Cũng đúng, ít nhất phải ngày mai mới được trả."
"Nào, nào, mau ăn đi, hôm nay đích thân em xuống bếp làm bì lạnh cho mọi người đấy."
Tiết Tuyết vừa rửa tay cho Tiểu Đồng vừa giải thích, "Bọn em mượn bếp nhà bên cạnh làm nhiều lắm."
Tôi lắc đầu, "Mọi người ăn trước đi, em ra ngoài một lát."
"Vừa về đã đi, anh đi đâu vậy, bì lạnh do chính tay em làm cũng không thể giữ được anh sao!"
Tiểu Bàn đeo tạp dề, vẻ mặt cô đơn, trông cực giống người vợ tào khang của tôi…
Bị cảnh tưởng tượng vừa rồi làm cho giật mình, tôi nhanh chóng lắc đầu, gạt những suy nghĩ khủng khϊếp đó sang một bên, giải thích ngắn gọn về nhóm Chu Thành Dược cho Tiết Tuyết và Tiểu Bàn.
"Mặc dù họ đã được sắp xếp ổn định, nhưng nguồn vật phẩm đều đã bị lấy đi."
Tiểu Bàn không giấu được cảm xúc, tức giận đập bàn, "Nơi trú ẩn này làm sao vậy, không linh hoạt tí nào, cho họ mượn một chút trước, rồi có thể trả lại sau mà. "
Tiết Tuyết phức tạp liếc nhìn Tiểu Bàn.
Tôi và Trần ca vẻ mặt giống nhau, im lặng nhìn Tiểu Bàn.
Thấy chúng tôi nhìn chòng chọc như vậy thì chột dạ, do dự ngồi xuống, "Sao vậy ... Em nói có gì không đúng sao?"
Tôi nghiêm túc hỏi cậu ta: "Tiểu Bàn, ngày đầu tiên chúng ta tới nơi trú ẩn này, ở chỗ đổi đồ, cậu có còn nhớ đã nói gì không?"
Vẻ mặt Tiểu Bàn mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhớ lại chuyện ngày đó, "Em nói ... tiền thuê nhà đắt quá?"
"Còn gì nữa."
"Hàng hóa ... Hàng hóa cũng đắt."
Tôi gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ cậu còn cảm thấy như vậy không?"
Tiểu Bàn sững sờ một lúc, dường như đã lâu không còn lo lắng đến vấn đề này, "Cũng ... tàm tạm, dù sao, hiện tại chúng ta không cần gϊếŧ zombie, cũng không cần phải đổi vật tư. Hơn nữa anh với Trần ca đã tham gia đội tìm kiếm, mỗi ngày có hai trăm thẻ bài. Nên cảm thấy cuộc sống cũng dễ dàng hơn... "
Bầu không khí thật nặng nề.
Tiểu Bàn dường như đã nhận ra vấn đề trong lời cậu nói, nhỏ giọng giải thích, "Không phải em chỉ muốn làm kẻ rảnh rỗi ở nơi trú ẩn, để mặc anh và Trần ca làm việc vất vả đâu. Hay là, ngày mai em đến hầm để xe làm việc nhé? "
Tôi thở dài, "Không phải cậu đã quên đấy chứ, mục đích của chúng ta đến nơi trú ẩn này là để xem tình hình, chứ không phải để sống lâu dài?"
Đây là điều tôi lo lắng nhất.
Bất kể là lão sư hay thành viên của đội tìm kiếm cứu nạn, chỉ cần sẵn sàng tìm cách thì những quy tắc thống trị phi lý đều có thể bị lật đổ.
Nhưng vấn đề là trong bất kỳ chế độ nào, dù hợp lý hay không thì luôn có nhóm người được hưởng lợi.
Những người hưởng lợi này không phải là kẻ chủ mưu, thậm chí không có ý đồ xấu, nhưng một khi đã được hưởng lợi của chế độ, họ sẽ theo bản năng mà đồng ý với chế độ và những kẻ thống trị mang lại lợi ích đó.
Thậm chí còn trở thành người bảo vệ chế độ và giúp đỡ kẻ thống trị.
Lần đầu tiên Tiểu Bàn đến nơi trú ẩn, cậu có thể nhận rõ những sơ hở trong hệ thống nơi này, thậm chí còn công kích một cách mạnh mẽ.
Nhưng chỉ trong hai tuần, cậu ta đã hoàn toàn chấp nhận và đồng hóa với chế độ này.
Nếu không cậu ta sẽ không thản nhiên nói muốn nơi trú ẩn linh hoạt, “mượn” trước “trả” sau, hay là muốn đi làm công.
Tất cả những điều này xảy ra chỉ vì thay đổi thân phận, chúng tôi đã trở thành người hưởng lợi từ chế độ ...
Tiểu Bàn còn như thế, vậy có bao nhiêu người trong nơi trú ẩn khổng lồ này giống như cậu ấy, bất tri bất giác bị tẩy não, sẵn sàng duy trì chế độ này?
Tôi không dám nghĩ nữa.
May mắn là Tiểu Bàn không bị ngộ độc sâu. Trần ca và Tiết Tuyết thay nhau ra trận, cuối cùng cũng đưa được suy nghĩ của cậu ta về đúng hướng.
Nhưng tâm trạng của tôi cũng không thoải mái hơn là bao.
Mang theo một thùng mì ăn liền và rất nhiều đồ ăn khác đến nơi ở của Chu Thành Dược và nhóm bạn.
Họ thuê một cửa hàng trang sức, so với cửa hàng quần áo thì quá ít đồ đạc, còn không có gì để kê giường cả. Nhưng cũng may nơi này đủ rộng, vẫn tốt hơn nhiều so với nhà kho.
Tôi để mì gói trước cửa, gõ cửa kính trong suốt.
Chu Thành Dược ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đến.
Anh ta bảo những người khác tiếp tục dọn dẹp, còn mình thì mở cửa ra ngoài, đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi xua tay, "Không cần."
Thấy thế, anh ta cũng không châm điếu thuốc, khẽ nói: "Tôi vốn cũng không hút thuốc, nhưng có một số việc không hút thuốc dường như sẽ không tồn tại được."
Tôi thấy vẻ mặt anh cô đơn thì không lên tiếng mà lặng lẽ chờ.
"Trước đây tôi từng kinh doanh võ quán, còn có một đứa em gái. Nó cùng tôi chạy trốn vào kho hàng. Lúc đó không phải tôi phụ trách quản lí. Thanh niên trung niên đều phải đi tìm kiếm vật phẩm, còn phụ nữ, trẻ con và người già thì ở lại nấu cơm, giặt quần áo. Ngày đó đến lượt tôi và một số anh em đi tìm vật phẩm ... "
Giọng anh khàn đặc, run rẩy, "Tôi không nên để nó lại một mình. Nó ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có. Những kẻ đó đều là cầm thú… Lúc tôi trở về, nó đã cắt tay tự sát, ngay cả thi thể cũng đã lạnh thấu. Nó để lại cho tôi một lá thư, nhờ tôi cứu những cô gái khác trong kho hàng."
Anh nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, "Tôi đã gϊếŧ hết những kẻ đó, không chừa một ai. Chỉ còn lại người già, trẻ em và phụ nữ. Tôi cùng anh em trong võ quán bảo vệ họ. Coi như là, đáp ứng mong muốn lúc còn sống của Tiểu Đình."
"Lúc trước cậu nói bọn họ làm liên lụy tôi. Thực ra là ngược lại, chính họ đã cứu lấy mạng sống của tôi. Nếu không phải bảo vệ họ, tôi đã sớm ra đi cùng Tiểu Đình từ ngày hôm đó rồi."
Tôi nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới sẽ phát hiện ra vết sẹo của anh ta.
Sự thật quá tàn khốc khiến mọi sự an ủi trở nên nhạt nhoà.
Tôi ngập ngừng nói: "Anh có từng nghĩ, em của anh, thật ra cô ấy đã sớm đoán trước được. Cô ấy sợ anh sẽ sống chết với những người đó nên mới viết bức thư, khiến anh lo lắng và trói buộc, chỉ để anh có thể tiếp tục sống sót."
Chu Thành Dược im lặng, thật lâu sau mới khàn giọng trả lời, "Tôi hiểu rồi."
Anh dựa vào lan can.
Tôi cúi đầu nghĩ, có lẽ đã quá ích kỷ khi lấy em gái anh ra làm cái cớ…