Chương 26: Con Giun Xéo Lắm Cũng Quằn 2

Nhiều người làm việc nhanh hơn, mọi thứ nhanh chóng được chất lên xe, cuối cùng chỉ còn lại bộ máy bơm và lọc nước.

Không còn nhiều việc, hầu hết mọi người đều đã dựa vào xe nghỉ ngơi, lười nhúc nhích, chỉ có ba người hợp sức cùng nhau khiêng lên.

Không ngờ lại xảy ra vấn đề.

Máy bơm lọc nước quá nặng, trong 3 người, một người đỡ phía dưới, hai người đỡ hai bên. Một người đỡ bên cạnh bất ngờ bị trượt tay, máy bơm nước suýt rơi trúng ngực người đàn ông phía dưới.

Hắn ta kêu lên, nhưng khoảng cách quá xa, còn người phía dưới thì nguy đến nơi rồi.

Bất ngờ một chiếc gậy bóng chày phi tới chỗ góc nghiêng, đập vào, đẩy chiếc máy bơm nước hướng lên trên một chút. Tuy chỉ được hai ba phân, nhưng người ở phía trên đã kịp thời nắm chắc lại máy bơm nước rồi di chuyển vào trong xe một cách ổn định. Đám người xung quanh xúm lại hỏi thăm, còn người phía dưới thoát chết, hô to may mắn.

Chu Thành Dược nhún vai, giống như vừa rồi chỉ là vô tình tuột tay ném cái gậy bóng chày, xoay người đi vào nhà kho giúp cụ già mang chăn ga gối đệm.

Nhưng rõ ràng, không phải ngẫu nhiên mà cây gậy bóng chày đột ngột bay tới.

Trần ca ghé vào tai tôi, giải thích: "Đừng coi thường vài cm đó. Mục tiêu, phương hướng và sức mạnh một thứ cũng không thể thiếu. Chỉ cần chệch đi một thứ, không phải máy bơm bị hỏng thì cũng là người bên dưới mất mạng. Tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, quả thực không phải người đơn giản. "

Tôi hỏi: "Nếu vừa rồi thực sự đánh nhau thì sao?"

Trần ca không do dự, “Thắng bại khó mà nói, nhưng nếu tên đần kia cứ tùy ý đập cửa, người này có thể mất ít nhất ba giây xử lí trong khoảnh khắc cửa mở ra, hơn nữa anh ta còn có người trợ giúp. .. "

Lại thấy Chu Thành Dược bình tĩnh bận rộn làm việc, anh ta đưa trẻ em và người già lên xe, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi mới hỏi: "Tại sao lại mở cửa?"

Anh ta cười cười, "Bởi vì cậu không nói dối, căn cứ vào số lượng người mà phán đoán, quả thực mục đích của các cậu là đến lấy vật tư, cứu người chỉ là nhân tiện mà thôi."

Tôi im lặng, cảm thấy có phần may mắn vì những lời thẳng thắn ban nãy.

Thanh niên vừa được cứu vừa rồi đi tới, nghiêng người cúi đầu tạ ơn. Tận thế hỗn loạn, tính mạng là quý giá nhất.



Anh ta lắc đầu nói đó là trùng hợp ngẫu nhiên, rồi tự giới thiệu mình là bác sĩ.

Tôi và Trần ca yên lặng nghe, không ai vạch trần anh ta.

Anh ta có thể chữa bệnh, nhưng tuyệt đối không chỉ là một bác sĩ.

Người thanh niên được Chu Thành Dược cứu tên là Lí Siêu, cậu ta nói mấy câu chuyện phiếm. Vài ba người cứ thế tụm lại, câu được câu không trò chuyện với nhau. Cho nên hành trình trở về sôi nổi hơn hẳn so với lúc đến.

Xuống xe, dỡ hàng.

“Chờ đã, không được vào!” Hai tên gác cổng giơ gậy bóng chày lên, vẻ mặt nghiêm nghị chặn lại.

Những người đưa về từ kho hàng thực sự trở thành một vấn đề.

Nhưng tôi sớm đã đoán được, một nửa trong số này là người già trẻ em, bệnh tật yếu ớt, đối với “lão sư” mà nói thì hoàn toàn là người vô dụng. Muốn sắp xếp cho họ, e rằng mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

Ném hành lý và chăn ga gối đệm xuống đất, hai tên gác cổng chặn cửa, thái độ kiên quyết, "Các người không có khả năng thuê được nhà. Dựa vào cái gì mà đòi vào nơi trú ẩn?"

Chu Thành Dược khó hiểu. Trần ca thở dài, đi tới giải thích cho anh ta thuê nhà là gì, thẻ bài là gì.

Lý Siêu tính tình ngay thẳng, có chút bất mãn đứng lên, "Vật tư đội tìm kiếm mang về là của họ. Tại sao không thể đổi lấy thẻ bài? Sao lại vô lý như vậy? Coi chừng tôi đi nói cho lão sư biết thì đừng có trách!"

Hai tên gác cổng nghe lời dọa mách lão sư của Lí Siêu, vẻ mặt khinh thường vẫn không thay đổi, rõ ràng chẳng quan tâm tí nào.

Tôi lắc đầu, Lý Siêu vẫn còn quá ngây thơ.

Tuy rằng lão sư không xuất hiện, nhưng mọi người trong nơi trú ẩn đều tuân theo lệnh của hắn. Hiện tại nhóm người trong kho hàng bị chặn ở cửa, e rằng là nghe theo mệnh lệnh của hắn mà thôi.

Nhưng dù sao vì nghe theo lời của tôi mà Chu Thành Dược mới mở cửa kho hàng, đương nhiên tôi không thể để mặc họ như vậy được.



Tôi cao giọng hỏi, nhưng không phải là với hai tên gác cổng, mà là những người đang bí mật quan sát, "Vậy ý của anh là, chỉ cần bọn họ đủ tiền thuê nhà là có thể vào ở?"

Đầu To nhìn tôi có chút kỳ quái, "Mày định làm gì?"

"Thì tôi hỏi đấy còn gì."

Thấy tôi hung hăng, Đầu To liếc nhìn lên lầu rồi mới ngập ngừng gật đầu, "Chắc là ... OK."

"Thế chuyện đó đã được giải quyết, tôi cho họ mượn bài poker."

Tôi tiến lên một bước, nhét hết số bài poker đổi được lần trước vào tay Chu Thành Dược.

Có hơn năm mươi thẻ, tuy không nhiều nhưng chắc chắn là đủ tiền thuê nhà.

"Bây giờ họ có khả năng thuê nhà rồi, không có lý do gì để cản họ nữa."

Đầu To nghe vậy tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn đành lui ra khỏi cửa.

Tôi để kệ người ta dỡ hàng, đưa Chu Thành Dược đến chỗ người cho thuê phòng và vật phẩm. Những thanh niên trung niên còn lại thì ở chung một chỗ, bảo vệ bên cạnh người già và trẻ em. Hiển nhiên là họ cũng rất cảnh giác với nơi trú ẩn này.

Khi mọi việc đã xong xuôi và đổi được chìa khóa, Chu Thành Dược đột nhiên nói: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Tôi ngoảnh lại, không biết tại sao anh ta lại đột ngột hỏi câu này.

Nhưng đã thấy anh ta cảnh giác nhìn tôi, "Theo tôi biết, thẻ bài trong nơi trú ẩn giống như vật tư, rất quý giá. Cậu không nhất thiết phải giúp chúng tôi..."

Hóa ra nhầm tưởng là tôi có âm mưu.

Tôi lắc đầu hỏi lại: "Anh có bản lĩnh tài giỏi, dù có đến nơi nương tựa nào cũng sống tốt được thôi. Tại sao còn dẫn theo những người già và trẻ em đó cho liên lụy vào người?"

Anh ta cau mày, "Tình hình nguy cấp. Có năng lực cứu người thì sao có thể làm như không thấy?"