"Lão sư" không đi cùng.
Hai chiếc xe container cùng nhau khởi hành, tôi và Trần ca ngồi trên xe phía sau.
Vì sự việc xảy ra lúc trước, những người khác rõ ràng là bất mãn với hành động chống lại "lão sư" của chúng tôi, nên cố ý tránh nói chuyện với chúng tôi.
Giữa hai chúng tôi với những người khác hình thành một vùng chân không riêng biệt.
Tôi và Trần ca vui vẻ nhàn rỗi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng một giờ hai mươi lăm phút.
Nhận thấy chiếc xe phía dưới đang giảm tốc độ, tôi mở mắt, đúng lúc thấy Trần ca đưa cho cây gậy bóng chày, đây là dụng cụ phát cho mỗi người trước khi xuất phát.
Đi theo đám người xuống xe.
Kho hàng cũng không dễ tìm. Cửa cuốn màu trắng được kéo kín tận xuống dưới cùng. Bên trong im lìm, chỉ có những bậc thang sạch sẽ trước cửa cho thấy thực sự có người sinh sống ở đây.
Ngửi thấy hơi thở của người sống, tốp năm tốp ba zombie vây lại đây. Không đợi tôi và Trần ca bắt đầu ra tay, những người khác đã xông lên tấn công. Mấy gậy bóng chày vung lên, đám zombie liền ngã xuống đất.
Cửa cuốn bị khóa từ bên trong, muốn dùng sức phá cửa cũng không dễ.
Áo Da dẫn đầu đến gần nhà kho, thái độ thô bạo đập mạnh vào cửa cuốn, "Người bên trong nghe đây, tao đếm đến mười, nếu không mở cửa thì tự gánh lấy hậu quả."
Sau khi đếm ngược xong mười số, cánh cửa vẫn đóng kín.
Hắn hét lên chửi rủa vài câu rồi bắt đầu đập bằng gậy bóng chày, "Đập hết cho tao, không tin hôm nay tao không thể phá tung cái cửa này!"
Áo Da tuy lỗ mãng, nhưng trong đám người này cũng khá có uy tín, vừa nói ra, hầu hết mọi người đều vây quanh bắt đầu đập cửa, phong tỏa chặt chẽ phía trước nhà kho.
Dù đông người nhưng cửa cuốn trong kho vốn được làm để chống trộm nên đập không ăn thua. Chiếc cửa cuốn với chất liệu composite chỉ xuất hiện vết lõm, không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
Ước chừng nửa giờ, vết lõm cũng chỉ tăng lên một chút.
Tôi lắc đầu, bước lên phía trước, túm lấy cánh tay đang khua loạn xạ của Áo Da, "Để tôi thử xem."
Vung gậy bóng chày giễu cợt, "Mày? Mày thử thế nào, quỳ xuống cầu xin bọn bên trong mở cửa hả?"
Tiếng cười nhạo rải rác xung quanh vang lên.
Tôi nhìn hắn ta chằm chằm, đợi đến khi tiếng cười biến mất rồi mới nói tiếp, "Theo hiệu quả tấn công của mày, để đập vỡ được cửa cuốn thì phải mất ít nhất năm tiếng đồng hồ, mà chưa kể đến thể lực của chúng mày giảm dần, lại càng tốn thêm thời gian hơn. "
"Lão sư yêu cầu tốc chiến tốc thắng cướp đồ về. Theo cách của mày thì có thể bảo đảm gấp rút trở về trước khi trời tối không? Hay là, mày sẽ chịu trách nhiệm nếu không về kịp trước khi trời tối?"
Áo Da liều lĩnh, nhưng không ngu xuẩn, hắn lập tức hiểu được cái lợi cái hại, sắc mặt thay đổi.
Kẻ cầm quyền sẽ không trách phạt tất cả, nhưng sẽ bắn chết con chim đầu đàn. Hắn là người đầu tiên đứng lên đập cửa, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn đương nhiên sẽ phải chịu trách nhiệm.
Hắn ta lùi lại một cách kiên quyết, hành động đập cửa cũng dừng lại. Mọi người vừa rồi nghe theo lệnh của hắn cũng lùi lại, buông cánh cửa gồ ghề ra.
Không ai ngăn cản nữa, lúc này tôi mới hắng giọng nói với trong nhà kho.
"Chúng tôi đến từ nơi trú ẩn trong khu phố thương mại. Trung tâm mua sắm rộng lớn và có đủ nguồn cung cấp. Ở đó tiếp nhận rất nhiều người xin tị nạn. Các bạn không nhiều người lắm. Nếu muốn được an toàn, nên đi theo chúng tôi."
Bên trong không có động tĩnh gì, Áo Da cười lạnh chế nhạo, "Thằng mặt trắng, kế hoạch của mày xem ra không đáng tin cho lắm."
Tôi mặc kệ hắn ta, tiếp tục nói với bên trong, "Mặc dù trong kho có vật tư, nhưng các bạn nhiều người cũng sẽ hết dần thôi, hơn nữa các khu mua sắm xung quanh đều đã bị bỏ trống từ lâu rồi. Số người có thể tìm kiếm nguồn cung lại hạn chế nên đó cũng là một vấn đề khó khăn. Không bằng gia nhập với chúng tôi, cùng nhau nghĩ cách để sinh tồn. "
Những lời này nói xong, cuối cùng cũng truyền đến một giọng nam trầm thấp từ bên trong.
"Các người thật sự chỉ tới đây để cứu người?"
Áo Da thấy vậy, nhận thấy thái độ người nói đã buông lỏng, liều mạng nháy mắt với tôi, muốn tôi nhanh chóng trả lời trấn an người bên trong.
Tôi vẫn phớt lờ, tự chủ nói: "Không, mục đích chính của chúng tôi lần này là thu thập vật tư. Cứu người chỉ là thuận tiện thôi. Chúng tôi có hai chiếc xe, bốn mươi người, tất cả đều là đàn ông trưởng thành và mang theo vũ khí. Nói cách khác, vật tư trong kho nhất định sẽ bị lấy đi. Về phần các bạn, có thể tùy ý lựa chọn đi đến nơi trú ẩn hay không. "
Áo Da nắm lấy cổ áo tôi, chất vấn: "Mày đang làm gì vậy!"
Rõ ràng là rất bất bình với hành động nói ra sự thật của tôi.
Gậy bóng chày của Trần ca vươn tới, chạm vào gân gai dầu trên tay Áo Da, buộc hắn phải buông tôi ra.
Áo Da trừng mắt nắm chặt tay, như thể muốn động thủ với Trần ca.
Nhưng đúng lúc này, cửa kho rung chuyển.
Cửa cuốn mở ra.
Người đàn ông đứng ở cửa mặc bộ quần áo thể thao màu xám, mái tóc hơi dài hất sau đầu, mặc dù không cầm vũ khí trong tay nhưng khí chất không thể coi thường, rõ ràng anh ta là người nói chuyện với tôi vừa rồi.
Ở góc Tây Nam của nhà kho, có một đống chăn ga gối đệm, mười mấy người đàn ông kề vai sát cánh, canh gác cho người già, trẻ em và phụ nữ ở giữa.
Tôi đưa tay về phía người đàn ông trước mặt, "Trang Khâm, sinh viên."
Anh ta bắt lấy tay, "Chu Thành Dược, bác sĩ."
Là một gia đình hành nghề.
Chẳng trách trong nhà kho đa số là người già và trẻ em, đàn ông trưởng thành thì không có đến một nửa, thế mà lại có thể sống sót cho đến ngày nay.
Lúc này cửa đã mở ra, Áo Da chỉ có thể thu hồi nắm đấm.
Hắn nén giận, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Trần ca một cái, ra lệnh: "Chuyển đồ đi!"
Số lượng nguyên liệu trong kho không quá nhiều, nhưng lại có bộ máy lọc nước và máy bơm hoàn chỉnh, thứ này không dùng được ở đây nhưng đưa về nơi trú ẩn lại là cả một kho báu.
Được lời của “lão sư” trước khi đi, đám Áo Da và những người khác không gây gổ mà chỉ đành ngoan ngoãn dọn đồ.
Thấy chúng tôi không có ý định tấn công người khác, Chu Thành Dược chỉ huy những người bạn của mình, bắt đầu hỗ trợ.