Chương 1: Tin Nhắn Cảnh Báo 1

Tôi nhận được một tin nhắn: “Sau 3 tiếng nữa, zombie sẽ xuất hiện. Bắt đầu đếm ngược từ 2 tiếng 59 phút”

Thật hả? Hay là trò đùa của ai đó? Tôi nên làm gì?

Cầm điện thoại trong tay, tôi lắc lắc đầu với vị khách ngoài cửa: “Xin lỗi, hôm nay đóng cửa”

Màn hình điện thoại nhấp nháy mờ đi, trước khi tắt hẳn, đoạn tin nhắn ngớ ngẩn đó vẫn hiện rõ: “Sau 3 tiếng nữa, zombie sẽ xuất hiện. Bắt đầu đếm ngược từ 2 tiếng 59 phút”

Tôi làm việc cho một siêu thị nhỏ. Hôm nay là ngày thứ 15 kể từ khi mất liên lạc với cô chủ. Một phút trước tôi nhận được tin nhắn trên.

Người đàn ông mặc bộ quần áo cotton màu đen đứng ở cửa thấp giọng chửi rủa, nhưng cũng không gây trở ngại nữa mà đi đến cửa hàng 711 bên kia đường. Qua cửa kính, tôi nở một nụ cười áy náy.

Tôi nhấp vào Alipay và kiểm tra số dư.

35000 và 30000 là số tiền mà tôi đã tiết kiệm được từ công việc làm thêm năm ngoái để trả học phí, và 5000 là thu nhập làm ở siêu thị nửa tháng trước.

Sau khi cắn răng tôi vẫn phải gọi một cuộc điện thoại.

“Chào anh Lý, tôi là Tiểu Trang của Siêu thị Hưng Thịnh. Anh làm ơn gửi giúp tôi một lô hàng, càng sớm càng tốt.”

“Ok, cảm ơn anh. Tôi sẽ gửi lại danh sách hàng sau.”

Sau khi cúp máy, tôi bắt đầu kiểm kê hàng hóa trong siêu thị.

Có 50 túi gạo đóng gói cỡ nhỏ.

30 thùng mì hương vị khác nhau.

Cả một kệ đầy các loại xúc xích và trứng.

Đồ ăn nhẹ và các loại bánh quy…

Tôi vừa mới nhập hàng hôm qua nên trong siêu thị có rất nhiều hàng. Nếu chỉ có một mình, tôi có thể sống sót trong nửa năm. Nhưng vấn đề là…

Mọi người đều biết đây là siêu thị. Nếu thảm họa bùng ra, thì nơi có nguồn cung dồi dào chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Tôi nghĩ một lúc liền lấy rìu và thang ra, chuẩn bị tháo biển hiệu trước cửa.

Lúc này xe tải của anh Lý đến.

Trước khi xe dừng lại, anh ấy đã lớn giọng hỏi: “Có chuyện gì thế Tiểu Trang, siêu thị đóng cửa hả? Thế cậu bảo tôi giao hàng làm gì?”



Lưng tôi cứng lại, chẳng biết nói gì. Nếu nói thật là vì zombie xuất hiện, tôi sẽ bị coi như một kẻ điên mất.

Cầm cái biển leo xuống khỏi thang, tôi cố gắng hết sức để hợp lí hóa câu chữ.

“Chủ tôi bảo đóng cửa để cải tạo lại, nên phải tích trữ hàng.”

Anh Lý không nghi ngờ gì, cười toe toét nhảy khỏi xe: “Bảo sao cậu lại order nhiều như vậy, quét sạch cả nửa kho nhà tôi.”

“Cậu bảo càng sớm càng tốt, nên tôi chất hàng rồi đến đây luôn. Nhưng mà gậy bóng chày và rìu cậu cần thì không dễ tìm đâu, mất khá nhiều thời gian đấy.”

Tâm trạng anh Lý khá tốt, còn nói chuyện phiếm với tôi.

Tôi cười làm sao được, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu điều trong tin nhắn nói không phải là thật, thì hành vi hiện tại của tôi tương đối điên rồ.

“Siêu thị sắp sửa rồi thì dỡ hàng để ở đâu?” Anh Lý đưa cho tôi một điếu thuốc.

Tôi lắc đầu từ chối: “Cảm ơn anh Lý. Hàng hóa mình đưa qua cửa sau, rồi chuyển tới kho trên tầng 2.”

Tầng 2 là nhà kho và chỗ trọ của tôi.

Đây là một tòa nhà thương mại kết hợp nhà ở, đối diện với mặt đường, mặc dù không phải là khu vực trung tâm, nhưng gần trường học, đương nhiên giá nhà cũng không thấp.

Nghe nói toàn bộ tòa nhà đều đứng tên cô chủ, nhưng cổ chỉ mở một siêu thị nhỏ ở tầng 1, tầng 2 được sử dụng làm nhà kho, còn tầng 3 thì để không.

Sở thích của người giàu có lẽ thật khác biệt.

Anh Lý không giận khi tôi không nhận điếu thuốc. Thay vào đó, anh hơi cười: “Phải rồi, cậu còn là sinh viên mà.”

Tôi cố hết sức nhếch môi lên, nhưng tôi cười không nổi.

Tôi không biết sẽ ra sao nếu trường học không thể mở lại.

Điện thoại vẫn rung liên tục trong túi áo jacket của tôi. Tin nhắn gửi đến không ngừng.

“Đếm ngược, hai tiếng năm tám phút”

“Đếm ngược, hai tiếng năm bảy phút”

.



.

.

“Đếm ngược, hai tiếng hai mốt phút”

Trong khoảng 40 phút qua, tôi đã nhận được hơn 40 tin nhắn. Nếu đây là một trò đùa, thì chả ai lại cứng đầu như vậy.

Nhìn công nhân bốc xếp hàng liên tục, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh Lý, anh có tin vào tận thế không?”

Anh Lý liếc mắt nhìn tôi: “Có chuyện gì vậy, thế giới sẽ nổ tung à?”

“Không phải. Virus lây lan, zombie bao vây… Anh à, nếu không sai, thì những ngày này vẫn nên hạn chế ra ngoài.”

Anh Lý sửng sốt trong giây lát, rồi bật cười ngay. Anh lắc đầu nói: “Cậu là sinh viên tài năng, mỗi ngày phải nghĩ rất nhiều. Có phải cậu học nhiều đến phát ngốc rồi không?”

Thấy ảnh không tin, tôi cũng không nói tiếp nữa. Tôi chỉ đơn giản là im lặng.

Sau khi thanh toán xong, anh Lý nhảy lên ghế lái phụ, treo chiếc áo mùa đông màu xanh quân đội lên cửa xe, gây ra một vết rách.

Anh ấy cũng không bận tâm, vẫy tay chào tôi: “Chấn Hưng, tôi đi đây. Liên lạc với tôi nếu cậu cần thêm hàng nhé.”

Tin nhắn vẫn đến liên tục, nối tiếp nhau như một lời nhắc nhở.

Tôi vừa nghĩ về nó vừa khóa cửa siêu thị, kéo cửa cuốn xuống, thậm chí còn lấy rất nhiều đá rồi chất thành đống ở cửa, khiến cửa hàng trông như đã nghỉ bán từ lâu.

Thấy chắc chắn rồi, tôi liền bắt taxi đến hiệu thuốc. Dưới cái nhìn kỳ lạ của nhân viên bán hàng, tôi gần như quét sạch hiệu thuốc trừ đống thuốc bổ vô dụng.

Tôi lắp bắp giải thích: "Để hỗ trợ việc dạy học, nên cả lớp phải mua nhiều loại thuốc."

Trở lại siêu thị, tôi đi lên lầu từ cửa sau. Nhìn lên tầng hai mà lòng không yên, tôi thấy mình như điên rồi.

Căn phòng rộng 100 mét vuông, trừ phòng ngủ nhỏ bên tay phải cửa ra vào ra thì còn lại đều chất đầy đồ.

Nước suối, mì gói, trứng hộp, thậm chí cả nước lẩu ...

Tôi không thể nào coi đoạn tin nhắn đó như một trò đùa được.

Vấn đề là nửa tháng trước, cô chủ cũng từng nói một câu tương tự.

"Có thể thời gian tới sẽ có chút phiền phức. Ít ra ngoài thôi."