Chương 5

Điều Hạ Noãn thích nhất chính là dáng vẻ rõ ràng để ý nhưng lại giả vờ thờ ơ, cô ghé sát lại gần anh hơn, "Giang Dẫn Xuyên, anh có thích em một chút nào không?"

Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt nóng bỏng khiến dây thần kinh của anh không ngừng kéo căng.

"Không."

Chả hiểu gì là lãng mạn cả, cô giận anh vô cùng.

Đêm khuya, Hạ Noãn vẫn không ngừng mắng thầm anh, đồng thời cũng suy nghĩ thật lâu xem ngày mai sẽ hẹn hò ở đâu...

Ai ngờ hôm sau lại mưa to, một lúc sau cô mới dậy để nhắn tin cho Giang Dẫn Xuyên.

Vài giây sau đã có tiếng điện thoại vang lên, cô hí hửng mở ra tưởng là anh đã trả lời, nào ngờ là bác Lý gọi về nhà ăn cơm.

Hạ Noãn rất ít khi về nhà, cũng rất ít trò chuyện với bố, cô vừa chán ghét nhưng đồng thời cũng mong muốn được bố chú ý.

Cô vừa dứt lời, Hạ Niên Khải liền đặt đũa xuống, "Con gái của Hạ Niên Khải này không đến nỗi phải yêu đương với một đứa con trai quèn như vậy chứ?"

"Anh ấy là cảnh sát."

Bác Lý bê bánh sinh nhật ra, thấy hai bố con đang căng thẳng liền ra sức khuyên bảo, "Hôm nay sinh nhật Tiểu Noãn."

Ánh mắt Hạ Niên Khải thoáng qua vài tia kinh ngạc, Hạ Noãn không cần đoán cũng biết ông đã quên, nhưng cô cũng không nghĩ nữa, kéo ghế đứng dậy, "Cảm ơn vì bữa ăn, con đi trước đây."

Lúc cô rời khỏi đó, trời vẫn còn mưa, đi đến mái hiên cửa hàng trú mưa, cô mới lấy điện thoại ra.

Tin nhắn 10' trước của Giang Dẫn Xuyên, "Tuỳ em."

Câu hỏi trước đó là: "Có đi ăn tối cùng nhau không?"

Không biết vì sao, Hạ Noãn đột nhiên thấy tủi thân vô cùng, cô gọi thẳng cho anh.

"Giang Dẫn Xuyên... anh quá đáng lắm! Rõ ràng đã qua giờ ăn tối rồi anh mới trả lời em, có người bạn trai nào như anh không... Anh cứ như vậy... em không cần anh nữa...", giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng nghẹn ngào.

Lau đi đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng cô cũng trút được nỗi bức xúc trong lòng, lúc này từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm: "Em tôi kiểm tra sức khỏe, đến giờ mới xong."

Cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp, Hạ Noãn có chút sững sờ, nước mắt cô một lần nữa lại chảy ra, "Em xin lỗi."

"Đang ở đâu?"

5.

Không bao lâu sau, Giang Dẫn Xuyên tới, Hạ Noãn vẫn đang ôm gối ngồi ở đó, chiếc mũ đen che nửa khuôn mặt, xương quai hàm nam tính đẹp đến mức vô thực.

Anh cầm ô rồi ngồi xổm xuống, cởi mũ trùm lên đầu cô, "Lớn như vậy rồi mà mưa cũng không biết về nhà?"

Hạ Noãn chầm chậm ngẩng đầu lên, cổ họng nghẹn lại, người bạn mà cô cưỡng chế mới có được này vậy mà lại thực sự đội mưa đến tìm cô.

"Nhưng em muốn gặp anh."

Đột nhiên bị cô ôm lấy, Giang Dẫn Xuyên có chút bất ngờ, vài giây sau, anh xoa đầu cô như thói quen, nhỏ giọng nói, "Ngốc."

Trời mưa to, trên đường không có chiếc xe nào, Giang Dẫn Xuyên đưa cô đến bệnh viện gần đó, phòng bệnh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi, cô không nhịn được mà nhìn về phía cô bé đang nằm ngủ trên chiếc giường, định cất tiếng hỏi nhưng lại thôi.