36
Ngày dọn hành lý kia, tôi không có một chút sức lực nào.
Lâm Viễn đi làm từ sớm, giống như không muốn nhìn tôi nhiều thêm một cái.
Lúc đang dọn đồ thì chuông cửa vang lên.
“Tống Hạo.”
Thằng em trai phản nghịch này không biết tại sao lại đỏ mắt..
“Đồ ngu ngốc nhà chị.”
Nhìn đi, tôi cũng sắp chết rồi.
Còn bị nó nói là ngu ngốc.
“Sao lại làm bản thân chật vật như vậy.”
Nó vòng qua tôi, khịt mũi
Nhìn chằm chằm đống hành lý bừa bộn kia.
“Tất cả những thứ đó đều phải cầm đi à? Tôi giúp chị dọn.”
Tôi gật đầu.
Thật đúng là hiếm thấy……
Thằng em trai này của tôi học được cách quan tâm người khác.
Tống Hạo thu dọn hành lý, tôi chạy đến ban công nhìn hoa tôi trồng và rùa đen đến xuất thần.
“Đều tốt.”
Sau một lúc lâu, Tống Hạo đi ra, trên trán toàn là mồ hôi
“Cảm ơn.”
Lúc nói ra lời này, chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hoá ra tôi cũng có một mặt lễ phép như vậy.
Tống Hạo không trả lời tôi, ngồi xổm xuống, cùng tôi nhìn rùa đen.
“Con này là tiểu Viễn, con này là tiểu Nhiên.”
Tôi nhìn Tống Hạo cười.
“Cậu nói đúng, tôi thật sự ngu ngốc. Đến đặt tên cũng phải lén lút không dám cho người kia biết.”
Tống Hạo không cười, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nhưng vẫn cứng đờ như cũ.
“Muốn mang chúng đi cùng sao?”
Hai con rùa đen thong thả bò tới bụi hoa, sau khi bò lên chúng vì quá lao lực mà ngửa bụng bắt đầu phơi nắng, giống như đây là việc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời chúng.
Tôi lắc đầu.
“Thôi.”
Hai con rùa đen này, Lâm Viễn cũng rất thích chúng.
Tôi cũng có tư tâm, tôi vẫn muốn chừa lại chút gì đó, để Lâm Viễn không quên tôi nhanh đến vậy.
37
Sau khi để hành lý vào cốp sau, tôi dựa vào cửa sổ mà ói.
“Ngại quá, làm bẩn xe của cậu rồi.”
Đây hình như là xe mới, tôi biết sau khi Lâm Viễn giúp Tống Khải Phong, việc làm ăn của ông ta cũng dần tốt hơn.
Tống Hạo là người thích khoe khoang, nhất định sẽ đổi xe đầu tiên.
Hốc mắt nó lại đỏ lên.
Tôi không ngờ lại thấy nó như vậy, trêu ghẹo nói:
“Gần đây không còn ai cho đòn?”
Nó mới cãi lại một câu:
“Ăn đòn cũng không ngăn được tôi đổi Maserati.”
Đúng vậy, đây mới là Tống Hạo không tim không phổi kia, chỗ nào giống với người vì tôi ói mà đỏ mắt?
Vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một khuôn mặt đầy lo lắng.
“Nhiên Nhiên, tại sao con không nói cho mẹ biết? Mẹ còn không phát hiện con không khoẻ, là mẹ có lỗi với con…..”
Bà dựa vào vai tôi khóc rống lên.
Xong rồi lại duỗi tay xoa mặt tôi, mỗi một chỗ đều sờ một cái.
“Tại sao lại gầy đi nhiều như vậy….
Không biết còn tưởng rằng tôi sắp chết.
À.
Không đúng.
Tôi thật sự sắp chết.
Tống Khải Phong đứng từ xa nhìn tôi, trong mắt là sự áy náy nồng đậm.
Kỳ thật để tay lên ngực tự hỏi, Tống Khải Phong đối xử với tôi thật sự không tệ, chỉ cần là Tống Hạo có, tôi nhất định cũng sẽ có một phần.
Thậm chí đóng gói càng tốt hơn, chất lượng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tôi cười với ông ta.
Ít nhất, ông ta cũng giúp tôi hoàn thành được tâm nguyện quan trọng nhất trong cuộc đời, cho dù thủ đoạn không được sạch sẽ.
“Được rồi, mẹ đừng khóc, cũng không phải sẽ chết ngay lập tức.”
Tôi mắng nhẹ bà.
“Nói bậy cái gì vậy.”
Tôi không nói nữa, tôi biết hiện tại hà không nghe được mấy từ chết này.
38
Tống Hạo thần bí cầm miếng vải che khuất mắt tôi.
“Không được nhìn.”
Nó dán vào tai tôi nói.
Đôi mắt bị che, những giác quan khác có vẻ càng thêm mẫn cảm.
“Làm gì vậy?”
Tôi đi theo Tống Khải từng bước một.
Cuối cùng cũng dừng lại.
“Mau nhìn đi, phòng mới của chị đó.”
Đôi mắt nhất thời khó có thể thích ứng với ánh sáng, tôi chớp mắt, những thứ trong phòng trở nên rõ ràng.
Phòng của tôi đã trở lại bình thường.
Không những vậy, trong phòng còn có thêm một căn phòng để quần áo.
“Đây đều là quần áo mới, là tôi hỏi bạn cùng lớp…..”
Có rất nhiều váy đẹp.
Chỉ là quá nhiều……
“Thật là đẹp.”
“Mỗi ngày mặc một bộ cũng không hết.”
Tống Hạo đột nhiên vươn tay, ôm lấy tôi.
“Ngốc.”
39
Thân thể của tôi càng ngày càng tệ, Tống Hạo không biết từ chỗ nào mang tới một cái xe lăn, cường ngạnh muốn tôi ngồi.
Kỳ thật tôi còn chưa đến mức không thể đi được…..
Nhưng làm gì có ai không muốn có người hầu hạ.
Mẹ tôi bắt đầu buộc tóc cho tôi.
Chỉ là mỗi ngày lúc buộc tóc, hai mắt bà đều đỏ bừng, vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt
Lúc tôi quay đầu lại, bà lập tức nở nụ cười.
“Nhiên nhiên của mẹ rất đẹp.”
Thật ra hiện tại tôi rất xấu.
Xương gò má nhô ra, mặt tiều tuỵ, gầy giống khối da bọc xương, cho dù ai nhìn cũng không thể nói một câu đẹp.
40
Trừ việc hiệu quả của thuốc giảm đau càng ngày càng ngắn, ban đêm không ngủ được, tóc giống như cỏ khô…
Thì cuộc sống hiện tại của tôi rất thoải mái, thanh thản hơn quá khứ rất nhiều.
Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy mặt trời mọc, làm một đống đồ ăn lung tung, Tống Hạo bị tôi nuôi đến béo thêm một vòng.
Nó oán giận nói hoa đào của nó đều bị ta tôi làm chạy mất.
Chỉ là, tôi không ăn được hết, dù sao cũng phải có người ăn cho.
Đúng rồi, tôi cũng trồng rất nhiều hoa ở nhà.
Chỉ là không nuôi bất kỳ động vật nào, tôi sợ mình sẽ luyến tiếc
Xem xong một chương trình, tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Cả người Tống Hạo giống gai như xương rồng, chặn Lâm Viễn ở ngoài cửa.
“Chị tôi không muốn gặp anh.”
Tôi nhìn anh từ phía ra, hình như anh trông gầy đi không ít, không giống với người tôi nhìn thấy trong màn hình TV.
Sau khi tôi ly hôn với anh, tin đồn của anh và Trương Tâm cũng nhiều lên, hai người giống như kim đồng ngọc nữ, thập phần xứng đôi.
“Có cánh truyền thông chụp được hai người cùng nhay ăn cơm, xin hỏi hai người có quan hệ gì? Có tiện tiết lộ một chút không?”
Ánh đèn flash không ngừng chiếu vào hai người kia, phóng viên túm được cơ hội hỏi không ngừng.
Vẻ mặt Trương Tâm đầy ý cười, một tay còn đang khoác ở cánh tay Lâm Viễn.
“Hiện tại chúng vẫn còn tôi là bạn.”
Từ “vẫn còn” này thật khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Lâm Viễn không có giải thích, nhấp môi.
“Lâm tổng, xin hỏi ngài và An Nhiên vẫn là bạn bè sao? Hình như cô ấy đã rất lâu rồi không xuất hiện trước ống kính.”
“Nghe nói cô ấy từ chối rất nhiều kịch bản, xin hỏi ngài có biết lý do không?”
“Có phải cô ấy sắp rời khỏi giới giải trí hay không?”
Câu hỏi dồn dập, hết câu này đến câu kia cuối cùng cũng làm mặt Lâm Viễn sầm xuống.
“Bọn họ đã ly hôn, chuyện của An Nhiên không có liên quan tới Lâm Viễn.”
Trương Tâm đoạt lấy mic, trả lời thay Lâm Viễn.
Tôi nhìn màn hình, nội tâm không chút dao động.
Tôi nghĩ:
Sau khi chết, phóng viên sẽ viết tôi như thế nào nhỉ?
Sẽ gọi tôi là vợ cũ của Lâm Viễn sao?
Nhưng mà, hình như đều không quan trọng.