【 PHIÊN NGOẠI CỦA TÀI XẾ 】
Tôi chưa từng nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn vô thần như vậy của Lâm tổng.
Kết thúc hôn lễ, tôi đi theo Lâm tổng về nhà lấy văn kiện.
Anh ta lại không gấp gáp lấy văn kiện, mà đi thẳng đến ban công.
“Tôi phải cho chúng ăn cơm trước, nếu không cô ấy sẽ tức giận.”
Chúng là ai? Cô ấy lại là ai?
Tôi đợi một lúc lâu cũng không chờ được Lâm tổng đi ra, đành phải vào tìm anh ta.
Nhìn thấy người, tôi hoàn toàn kinh ngạc.
Đây đâu phải Lâm tổng vẫn luôn hăng hái khí phách?
Kiểu tóc được làm tỉ mỉ trước hôn lễ bị anh ta làm rối tung, cổ áo bị kéo ra, anh ta ngồi ở bên cạnh chậu hoa, hai mắt thất thần.
“Không thấy.
“Không tìm thấy tiểu Nhiên.”
Anh ta chỉ không ngừng lặp lại.
Tôi cẩn thận hỏi anh ta:
“Tiểu Nhiên là cái gì? Tôi giúp ngài tìm.”
Trên bụi hoa có một con rùa đen đang nằm, ngửa đầu phơi nắng, thoạt nhìn phá lệ thích ý.
Ánh mắt anh ta không có tiêu cự, lẩm bẩm trả lời tôi.
“Là một con rùa đen.
“Nói không chừng nó đã chạy vào phòng rồi, nhất định còn ở đây.”
Anh ta dần hoàn hồn, đứng lên, giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, chờ mong nhìn tôi.
“Nó sẽ không đi mất đâu đúng không?
Yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
Tôi chỉ có thể bảo đảm.
“Sẽ không mất.”
Ngày đó tôi và Lâm tổng đã tìm mọi góc trong nhà, chỉ là không tìm được con rùa đen gọi ‘tiểu Nhiên” kia.
Cuối cùng, anh ta miễn cưỡng cười một cái.
“Anh đi đi.”
Thân ảnh lung lay, là bộ dáng trước đây tôi chưa từng nhìn thấy.
【 Phiên ngoại của Lâm Viễn 】
1
Tôi mang một bó hoa đến mộ của An Nhiên, ở đó đã có một bó hoa vẫn còn tươi.
Tôi biết đây là em trai kế của em ấy mang đến.
Mỗi ngày trước khi đi học nó đều mang theo một bó hoa tươi đến đây.
Tại sao tôi lại biết à?
Tại vì ngày nào tôi cũng tới.
Trên bia mộ viết “An Nhiên nữ sĩ chi mộ”
Ngực tôi có chút đau.
An Nhiên đã không còn có quan hệ gì với tôi nữa rồi.
2
“An Nhiên,tiểu Nhiên đi mất rồi.”
“Anh đã tìm khắp mọi nơi, nhưng đều không tìm được nó.”
Bia mộ lạnh như băng, tôi biết mình sẽ không nhận được bất kì phản hồi nào.
Chỉ là hình như tôi cuối cùng cũng tìm được chỗ để mở miệng.
“Nó giống em, đều không cần anh nữa.”
Mắt không ngừng trào ra chất lỏng ấm áp, tôi muốn dừng lại cũng không dừng được.
Cuối cùng tôi cũng ý thức được, An Nhiên thật sự rời đi rồi.
Sau khi An Nhiên qua đời, tất cả mọi người đều nói với tôi, phải cố gắng nhìn về phía trước.
Tôi cười nhạo.
Có cái gì mà phải cố gắng.
Không phải là tôi vốn dĩ rất chán ghét An Nhiên à?
3
Chỉ là, sau khi tôi tỉnh ngủ đều sẽ phát hiện bản thân mình cuộn thành một đoàn, dưới cơn mê man mà ôm người bên cạnh, thậm chí tham luyến một chút hơi thở mà An Nhiên lưu lại trong không khí.
Lại bất tri bất giác mở Shin lên xem, lại bất tri bất giác xem phim kinh dị, một lần lại một lần, đến nỗi nhân vật trong phim sẽ nói gì tiếp theo tôi đều có thể biết.
Cho đến tận lúc này, tôi vẫn cảm thấy đây chỉ là thói quen.
Trương Tâm không nhìn nổi, cô ta hét lên với tôi.
“Lâm Viễn, không phải anh nói anh không yêu An Nhiên sao? Vậy anh chứng minh cho em xem.”
“Thanh xuân của tôi đều cho cô.”.
Tôi cũng không biết mình đang chứng minh cho ai xem.
Nhưng tôi vẫn quyết định kết hôn với Trương Tâm.
Cô ta rất vui vẻ, tôi thì không sao cả.
Chẳng qua là, ở ngày kết hôn đó, bóng dáng người trước mắt tựa hồ đã thay đổi.
Ánh mắt của em ấy mang theo cẩn thận cùng lấy lòng, cũng không dám nhìn thẳng tôi, nhìn thấy tôi cúi đầu lại hoảng loạn dời tầm mắt, như là sợ tôi đột nhiên bỏ em ấy mà đi.
Lòng tôi bỗng nhiên trở nên mềm mại.
“Anh bằng lòng.”
“An Nhiên.”
Khoảnh khắc tôi nói ra câu đó, xung quanh đều ồ lên.
Thậm chí chính bản thân tôi cũng ngây ngẩn.
Tôi nhìn chằm chằm người trước mặt.
Không phải An Nhiên.
4
Cuối cùng,tôi không gạt được người khác, cũng không gạt được bản thân mình.
Hoá ra không phải thói quen.
Mà là trong lúc mơ màng, tôi sống thành bộ dáng của An Nhiên.
Tôi đoán nếu em ấy thấy được bộ dáng này của tôi, khẳng định sẽ chê cười tôi
“Tình mới lại biến thành tình cũ à?”
Nhất định sẽ châm chọc tôi như vậy
Chỉ là không sao cả.
Chỉ cần em ấy có thể trở về.
Tùy tiện châm chọc tôi như thế nào cũng được.
5
Bà nội luôn nói, tôi không nhìn rõ tâm ý của mình. Sau này ắt phải hối hận.
Tôi không tin.
Trong việc làm ăn xuất hiện sai lầm, cũng sẽ có cách giải quyết.
Nhưng nhìn trong nhà lạnh băng, rồi khắp nơi đều là dấu vết của em.
Tôi thật sự hối hận.
Tôi…… thật sự hối hận.
An Nhiên.
Em không chịu tiến vào giấc mộng của anh.
Vậy..
Đổi lại, nếu anh tới tìm em.
Em còn muốn anh nữa không?
[HOÀN TOÀN VĂN]
Ps: haizz, mình cũng không biết có nên nói nam chính tra nam hay không nữa. Mong kiếp sau An Nhiên sẽ hạnh phúc!