“Lại ở bên nhau?” Oscar nhìn người đối diện đang cạn lời, nhịn không được cười ra tiếng: “Cậu nói cho anh biết, lý do lúc đó các cậu chia tay là gì?”
Hồi tưởng lại buổi tối ngày hôm đó, Oscar vẫn có ấn tượng rất sâu sắc, anh và Châu Kha Vũ cùng nhau lớn lên từ thời còn mặc quần hở đũng, số lần Châu Kha Vũ khóc ở trước mặt anh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Buổi tối ngày hôm đó, Châu Kha Vũ đem vẻ mặt tối tăm trở về kí túc xá, chui vào trong chăn nhỏ giọng khóc nức nở, hỏi hắn tại sao lại khóc, hắn liền nói mình chia tay với Nguyên nhi, thế giới này không còn tình yêu nữa.
Sau đó Châu Kha Vũ khóc đến thở hổn hển cũng chưa nói ra lý do chia tay là gì, Oscar đành phải bỏ cuộc.
Nhưng thật ra kể từ lúc đó Châu Kha Vũ cũng không nói chuyện yêu đương với ai, vì vậy mới dẫn tới chuyện mẹ Châu đi khắp nơi tìm đối tượng xem mắt cho hắn, vẫn là sợ con trai của mình sẽ biến thành hòa thượng.
“A, anh nhất định sẽ cười nhạo em.” Châu Kha Vũ nhấn bàn phím vang lách cách, Oscar thì ngồi trên sô pha trong văn phòng nhắn wechat cho Hồ Diệp Thao.
“Sao anh mỗi ngày đều nhàn như vậy? Ba anh không cần anh giúp đỡ à?” Châu Kha Vũ nhìn bộ dáng thảnh thơi của Oscar liền khó chịu.
“Cậu đừng chuyển chủ đề, anh đang tính cười nhạo cậu đây, anh còn muốn hỏi là lý do khi đó hai đứa chia tay là gì.” Oscar nắm lấy trọng điểm không buông tay.
Châu Kha Vũ thở dài: “Tụi em bởi vì ước mơ mà chia tay.”
Oscar khó thấy được trừng lớn hai mắt: “Đây là lý do chia tay kỳ quái nhất mà đời này anh nghe được. Nghĩ xem nếu thời điểm hai đứa nói chuyện phiếm không có nói đến cái chủ đề này, có phải con hai đứa bây giờ đã có thể thừa kế công ty rồi hay không?”
“……. Anh thật tệ.” Châu Kha Vũ cầm tập tài liệu đập Oscar.
Ngày hôm sau Trương Gia Nguyên trở lại đoàn phim, Phó Tư Siêu thần bí hề hề lôi kéo cậu: “Anh biết được một tin đồn.”
“Cái gì?” Trương Gia Nguyên khó hiểu.
“Anh nghe nói, đối tượng xem mắt của em là bạn trai cũ?” Phó Tư Siêu hạ giọng.
“…… tin đồn của anh là sự thật.” Trương Gia Nguyên một phen đẩy đầu nhỏ của Phó Tư Siêu ra, túm lấy kịch bản đi ôn lại lời thoại của mình. Phó Tư Siêu xin cho cậu nghỉ với lý do là trong nhà có bà con họ hàng xa qua đời, bắt buộc phải trình diện, đạo diễn cũng đã phê chuẩn, nên bây giờ mới có hai ngày nghỉ xa xỉ, bản thân cậu cũng không thể ở thời điểm yêu cầu sự chuyên nghiệp nhất mà làm việc riêng.
Nhìn Trương Gia Nguyên đang xem kịch bản, Phó Tư Siêu vỗ trán nhớ ra một chuyện: “Quên nói với cậu, hôm qua có một cái kịch bản, anh đã xem qua một chút, rất hợp với cậu, cậu có muốn đi phỏng vấn không?”
"Nội dung là gì?” Trương Gia Nguyên bị gợi lên lòng hiếu kỳ, hiện tại phim cậu tham gia đều là phim cẩu huyết, còn không thì là phim vườn trường ngốc nghếch, mấy cái thể loại phim này toàn bộ đều không tốt cho con đường phát triển, vốn dĩ nó chính là một số lượng lớn tư liệu sống được tổng hợp lại để quay. Bản thân mỗi ngày tự xưng tuyến mười tám, tuyến mười tám đều là trà trộn ở trong đoàn phim, không cần mài giũa kỹ năng diễn xuất, cũng không cần quan tâm đến kỹ thuật diễn của mình, mà chỉ cần tùy tiện vẫy tay rồi cười một cái. Cho dù bản thân cậu cũng không phải quá yêu thích gì chuyện đóng phim, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn muốn tạo cho mình một chút chỗ đứng trong cái ngành này.
Phó Tư Siêu liền biết cậu tò mò, đại khái tóm tắt cho cậu tình tiết cốt truyện: “Đây là câu chuyện kể về một cậu thiếu niên bỏ học sơ trung, sau khi trở thành xã hội đen lại gặp được người con gái mà mình thích, bởi vì người con gái đó mà cậu bắt đầu thay đổi quá khứ của mình, nhưng thực đáng tiếc người con gái vẫn không biết tình cảm mà cậu thiếu niên dành cho cô ấy, đến cuối cùng thiếu niên cũng tự sát.”
Mím môi, Trương Gia Nguyên trêu chọc chính mình: “Anh nghĩ em có cái loại kỹ thuật diễn này?”
Phó Tư Siêu cười một cái: “Anh tuy rằng mỗi ngày mắng cậu là tuyến mười tám, nhưng nói thật, anh lại cảm thấy cậu tốt hơn một chút so với tuyến mười tám, chẳng hạn như tuyến mười bảy?”
Trương Gia Nguyên cạn lời cầm sấp kịch bản đánh anh ta, nhớ lại tình tiết câu chuyện mà Phó Tư Siêu vừa nói, thật ra cảm thấy đây là một cái thể loại tốt, cũng không phải ngu ngốc đến nỗi cái gì mà trở thành xã hội đen rồi cuối cùng lại vì một người con gái mà nỗ lực học tập thi đậu đại học, rồi kết thúc một cách cẩu huyết bằng việc hai người ở bên nhau.
Cũng rất đáng để thử một lần.
Trương Gia Nguyên mân mê hỏi Phó Tư Siêu: “Khi nào thì phỏng vấn?”
Phó Tư Siêu ra vẻ biết ngay cậu sẽ đi: “Yên tâm đi, anh đã thu xếp mọi thứ cho cậu rồi.”
Đạo diễn ở bên kia hô chuyển cảnh, Trương Gia Nguyên ôm kịch bản chạy chậm qua đó.
Cảnh này Trương Gia Nguyên sẽ đóng vai một người đang theo đuổi nữ chính, thời điểm nữ chính và nam chính đang hẹn hò, cậu ôm một bó hoa tới muốn hoành đao đoạt ái, kết quả bị hào quang chói lóa của nam chính làm cho phải tự động rời khỏi hiện trường, lúc đầu khi Trương Gia Nguyên mới xem qua liền bĩu môi cảm thấy cái kịch bản này thì ra còn có thể biên như vậy.
Bắt đầu quay, Trương Gia Nguyên túm túm cà vạt sửa sang lại quần áo của mình, cẩn thận nhìn bó hoa hồng xinh đẹp trong lòng ngực ổn định tinh thần, hít sâu một hơi đẩy cửa kính bước nhanh đến trước chỗ ngồi của nữ chính và nam chính, thẹn thùng cúi đầu đưa qua bó hoa hồng: “Ngữ Nặc, tôi… tôi thích em, em có thể… có thể xem xét một chút được không?”
Nói xong ngẩng đầu liếc mắt đưa tình nhìn nữ chính, khẩn trương dùng tay túm dải ruy băng mong nữ chính đồng ý, lúc này nam chính ở bên cạnh ho khan một tiếng.
Nhìn qua nơi phát ra âm thanh, Trương Gia Nguyên bị ánh hào quang trên người nam chính làm cho hoảng hốt, lùi lại vài bước trừng lớn mắt, giống như chưa từng thấy qua nam nhân nào như vậy, cúi đầu liếʍ liếʍ môi lại ngẩng đầu nhìn về phía đôi tình nhân kia, tựa hồ cảm thấy chính mình đã không còn hy vọng, nở một nụ cười bất lực: “Ngữ Nặc, chúc em hạnh phúc!”
Sau đó ôm bó hoa hồng chạy trối chết ——
“Cắt!” Sau khi đạo diễn hô dừng lại, Trương Gia Nguyên cố nén xấu hổ thở ra một hơi.
Vì đã đóng máy, Trương Gia Nguyên ôm hoa trong lòng ngực khom lưng cảm ơn mọi người trong đoàn phim, lễ nghi vẫn cần phải thực hiện đầy đủ.
“Siêu, em xấu hổ muốn chết, vừa rồi lúc diễn, em thật sự nghĩ không ra ai não tàn đến nỗi có thể viết ra cái loại kịch bản này.” Sau khi lên xe Trương Gia Nguyên phun tào với Phó Tư Siêu.
“Tay chân em muốn quéo hết lại.” Trương Gia Nguyên còn đang không ngừng lẩm bẩm, Phó Tư Siêu thì bận lái xe chỉ có thể thỉnh thoảng đón ý nói hùa hai câu.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trương Gia Nguyên móc điện thoại ra thấy trên màn hình là tên Châu Kha Vũ, cũng không biết cái tên này đã không xuất hiện bao lâu rồi, đột nhiên lại một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của cậu, Trương Gia Nguyên có chút không thích ứng được.
“Sao vậy?” Trương Gia Nguyên lười biếng trả lời điện thoại, thuận tiện cầm lấy chai nước uống một ngụm để nhuận cái cổ họng khô khốc bởi vì vừa phun tào.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Châu Kha Vũ cách một cái màn hình có chút bị bóp méo.
“Em vừa mới đóng máy, bây giờ đang chuẩn bị đi tham gia phỏng vấn bộ phim khác.” Trương Gia Nguyên dựa vào ghế nhìn Phó Tư Siêu đang nháy mắt chế nhạo mình, giơ nắm đấm ý bảo anh ta lo nhìn đường đừng nhiều chuyện.
“Bận như vậy sao, anh còn đang muốn hẹn em đi ăn đây!” Châu Kha Vũ cười một cái.
“Anh đừng có xem chúng ta như đôi vợ chồng son mới cưới a, còn muốn hẹn hò nữa?” Trương Gia Nguyên cười phun tào hắn.
Châu Kha Vũ xoay ghế dựa, tay linh hoạt di chuyển trên notebook cười đến nheo mắt: “Vậy chúng ta là cái gì? Đôi vợ chồng già à?”