Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên ở đối diện, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, hôm nay Trương Gia Nguyên mặc một cái quần trắng làm tôn lên đôi chân thon dài vốn có của cậu, một chiếc áo hoodie màu xanh tôn lên làn da trắng nõn, mái tóc đen ngoan ngoãn buông xuống, khắp người dào dạt hơi thở thanh xuân.
“Khụ.” Châu Kha Vũ ho khan một tiếng, cầm lên ly nước chanh trên bàn uống một ngụm nhằm che giấu sự xấu hổ, không ngờ trực tiếp bị sặc vì căng thẳng, tay chân luống cuống lấy khăn giấy lau miệng.
“Châu đại tổng tài, mấy năm không gặp, sao anh vẫn ngốc như vậy?” Trương Gia Nguyên kéo ghế đặt mông ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp dưa chuột muối trong dĩa nhỏ trước mặt lên ăn.
“Đã lâu không gặp, Trương đại minh tinh.” Nội tâm Châu Kha Vũ đã bình phục lại được một chút, không khách khí đáp lại.
Nghe thấy cái xưng hô này, Trương Gia Nguyên nhướng mày: “Không dám nhận, em chỉ là tuyến mười tám mà anh lại gọi như vậy, nếu như bị người có tâm nghe được, em có thể bị mắng chết.”
Châu Kha Vũ mím môi nhìn chằm chằm miệng của Trương Gia Nguyên đang không ngừng nhai dưa chuột muối, đôi môi hồng nhuận mấp máy không biết có bao nhiêu mê người, hắn nhịn không được liếʍ liếʍ môi.
“Thì ra em là đối tượng xem mắt của anh à?” Châu Kha Vũ nhìn người phục vụ bắt đầu dọn lên từng món ăn, bất đắc dĩ nghiêng đầu nhìn người đang ăn uống thỏa thích: “Em bị bỏ đói mấy ngày rồi?”
“Đừng lôi kéo muốn làm quen em a, sau bữa ăn này, ai về nhà nấy tìm mẹ mình, nói cho bọn họ biết hai chúng ta không hợp.” Trương Gia Nguyên vội vàng gặm cánh gà, miệng bóng nhẫy.
Châu Kha Vũ nhún nhún vai: “Hai ta còn từng bên nhau hơn hai năm, tại sao không hợp?”
Trương Gia Nguyên trợn trắng mắt: “Không phải vẫn chia tay sao, vậy có nghĩ là không hợp!”
Châu Kha Vũ cũng gắp một miếng cánh gà, mang bao tay bắt đầu rút xương: “Còn không biết là ai đòi chia tay?”
Đem cánh gà đã rút xương thả vô dĩa của Trương Gia Nguyên, người đối diện cũng không cố kỵ gắp một miếng nhét vào trong miệng: “Nhắc đến chuyện cũ làm gì?”
“Vậy thì chúng ta bây giờ còn có thể nhắc đến chuyện gì?” Châu Kha Vũ kéo dĩa đồ ăn qua cho Trương Gia Nguyên gắp: “Muốn nói gì, em hiện tại đã kết hôn chưa sao? Chắc là chưa đi, kết hôn rồi thì còn tới xem mắt làm gì? Từ kết hôn có thể dẫn ra một đống chủ đề nhưng đều nói không được, vậy hỏi em công việc hiện tại như thế nào? Em vừa rồi cũng nói mình là tuyến mười tám, anh vẫn không nên chọc vào chỗ đau của em đi?”
Trương Gia Nguyên cạn lời cuối đầu tiếp tục càn quét đồ ăn, còn nói không muốn chọc vào chỗ đau của người ta, câu vừa rồi còn không phải loạn oanh tạc khắp nơi.
Nhìn đỉnh đầu tròn vo đối diện, Châu Kha Vũ thở dài một hơi, lúc trước ở trường học cũng là như thế này, hai người không học cùng một trường đại học, ai tan học trước thì đến đợi trước trường của người kia, sau đó cùng đi ăn, Trương Gia Nguyên rất kén ăn, chỉ ăn đồ ăn mà con nít thích ăn như xúc xích nướng, gà chiên đầy dầu mỡ, ngày hôm sau khuôn mặt trắng nõn bắt đầu điên cuồng nổi mụn, cả người uể oải hứa lần sau sẽ không dám nữa, nhưng mà lần sau vẫn tiếp tục thói quen hư hỏng như cũ.
Bởi vì như vậy nên Châu Kha Vũ vào thời điểm ăn cơm sẽ gắp nhiều rau xanh cho Trương Gia Nguyên, người kia không muốn ăn Châu Kha Vũ liền tự mình gắp nhét vào trong miệng cậu, sau đó lại hôn hôn rồi bóp bóp cái má vì nhai nuốt mà phình phình ra của cậu, sau khi nhận được cái cùi chỏ của Trương Gia Nguyên thì toét miệng cười vui vẻ.
“Nguyên nhi.” Châu Kha Vũ nhẹ nhàng gọi bằng cái xưng hô này, hắn nhìn thấy Trương Gia Nguyên rõ ràng sửng sốt, sau đó lại vội vàng nhét đồ ăn vào miệng.
“Em ăn chậm một chút.” Châu Kha Vũ đẩy nước chanh đến cho cậu: “Em nghĩ chúng ta còn có thể trở về bên nhau không?”
Trương Gia Nguyên vừa vặn ngẩng đầu chuẩn bị uống nước chanh, nghe được những lời này của Châu Kha Vũ, chớp chớp đôi mắt, trước tiên cầm lấy cái ly uống một ngụm nước đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, lúc này mới thở ra một hơi: “Tại sao khi đó chúng ta chia tay?”
“…….. Bởi vì ước mơ?” Châu Kha Vũ cũng cảm thấy mơ mơ màng màng, buổi tối hôm đó hai người cũng thật sự kỳ quái, vô duyên vô cớ liền nói tới ước mơ, Trương Gia Nguyên nói ước mơ của mình là trở thành một tay guitar, đi lưu diễn khắp cả nước cùng ban nhạc, sau đó nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu hỏi ước mơ của Châu Kha Vũ là gì.
Châu Kha Vũ nói hẳn là sẽ tiếp quản vị trí của ba đi, trở thành người nối nghiệp quản lý tốt công ty.
Trương Gia Nguyên lắc lắc đầu, tựa vào cánh tay Châu Kha Vũ: “Cái này sao được tính là ước mơ a, anh là đang hoàn thành nhiệm vụ, ước mơ là thứ anh muốn làm nhất, vì thứ này mà anh có thể trả giá hết thảy những gì mình có.”
Châu Kha Vũ nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, luôn cảm thấy không có gì đáng giá để bản thân phải trả giá hết thảy những gì mình có, cho nên hắn lắc đầu: “Chắc là anh không có ước mơ đâu.”
Trương Gia Nguyên duỗi eo: “Ai cũng phải có ước mơ, nếu không thì sống như vậy thật vô nghĩa a.”
Châu Kha Vũ cũng duỗi người theo cậu, hắn trực tiếp duỗi cánh tay dài của mình bắt lấy cánh tay của Trương Gia Nguyên lắc lắc: “Anh có tiền, có công việc, có nhà, cũng rất có ý nghĩa a.”
Hẳn là nói đến đây thì Trương Gia Nguyên nhảy dựng lên, cậu ngược ánh trăng đứng trước mặt Châu Kha Vũ, ôm cây guitar của mình: “Em có thể chơi guitar mà không ăn không ngủ, Kha Vũ, anh thì sao? Anh có thể vì cái gì mà không ăn không ngủ không?”
Châu Kha Vũ cuối đầu trầm tư nửa ngày, lẩm bẩm trả lời: “Anh không thể không ăn không ngủ.”
Hồi ức đột nhiên im bặt, Châu Kha Vũ dở khóc dở cười: “Khi đó vì vậy mà chia tay? Tại sao?”
Trương Gia Nguyên cũng cảm thấy cạn lời: “Chỉ vì như vậy mà chia tay? Xem ra khi đó chúng ta cũng không dành nhiều tình cảm cho đối phương, em còn tưởng anh sẽ trả lời là vì em mà không ăn không ngủ đấy!”
“Vậy thì anh không phải sẽ thua thiệt sao? Em không ăn không ngủ vì một cây guitar, địa vị của anh còn thấp hơn cây guitar?” Châu Kha Vũ cười nhìn người đối diện.
Trương Gia Nguyên bĩu môi: “Chúng ta thật ấu trĩ.”
Khi đó cảm thấy ước mơ còn lớn hơn trời, cảm thấy người không có ước mơ thật buồn cười, cảm thấy nhịp sống của hai người trái ngược nhau, cảm thấy hai người đều không hợp nhau, tùy tiện nói chia tay vì cảm thấy sự hy sinh này hết thảy đều đáng giá, hiện tại quay đầu, lại cảm thấy bản thân thật ấu trĩ đến buồn cười.
Cuộc sống không ngừng tiến về phía trước, ước mơ cũng ở đó, nhưng cuộc sống an ổn lại là trở ngại cho ước mơ ban đầu của con người.
“Kha Vũ, chúng ta còn có thể trở về bên nhau không, anh nghĩ xem chúng ta chia tay rốt cuộc là do không hợp nhau, hay là do tuổi trẻ nóng nảy bồng bột a?” Trương Gia Nguyên còn đang nhai xúc xích trong miệng, nhìn Châu Kha Vũ ở đối diện.
“Em ăn chút rau đi nếu không ngày mai lại nổi mụn.” Châu Kha Vũ nhìn cậu không đυ.ng vào miếng rau xanh nào, như mẹ già lải nhải.
Trương Gia Nguyên đột nhiên nghẹn lại, những hình ảnh rành mạch trong trí nhớ lại một lần nữa vọt ra, nhớ tới khi đó vì muốn mình ăn rau mà Châu Kha Vũ đã ra sức bao nhiêu, đút mình ăn nào là dưa chuột trộn với xúc xích, nào là rau xanh trộn thịt.
“Ây Châu Kha Vũ, chúng ta nghiêm túc một chút, nói chuyện yêu đương thật tốt xem chúng ta rốt cuộc có hợp nhau hay không được không?” Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy rau xanh cũng không đáng ghét như vậy.