- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
- Chương 7
[Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
Chương 7
Gia yến
Gia yến hoàng gia bình thường cũng chỉ có vài người, nhưng lần này trưởng công chúa Huệ Dương trở lại cung, khiến cho gia yến vốn chỉ chuẩn bị cho năm người phải khẩn trương tăng thêm hai bộ bát đũa.
Yến hội chưa chuẩn bị xong, người trong nhà trước hỏi han ân cần một phen.
Huệ Dương công chúa bất quá mới ngoài ba mươi, mặc váy satanh dệt kim thêu hoa, bên ngoài khoác áo tơ tằm, mái tóc mềm mại được búi lên, trên cài trâm khảm ngọc, hoa cài đầu tầng tầng lớp lớp dày đặc trang trí phía sau búi tóc, khuôn mặt rất giống Kim Jaejoong, cùng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. “Ai nha, đệ đệ, tới đây để tỷ tỷ nhìn nào!” Huệ Dương công chúa Jung Jae Hye xưng hô với hai người em ruột tất cả mọi người đều rõ ràng, gọi Thiên Túc đế là “Hoàng đệ”, mà gọi Kim Jaejoong lại giống như nhà dân bình thường, trực tiếp gọi “Đệ đệ”, mức độ sủng của nàng với Kim Jaejoong quả thực phải vượt qua cả Jung Yunho cùng Thiên Túc đến, yêu quý cậu vô cùng.
Kim Jaejoong nhu thuận đi qua: “Đệ đệ bái kiến đại tỷ.”
Huệ Dương nâng cậu lên, dịu dàng kéo lại gần: “Ai! Làm sao bây giờ! Mẫu hậu, đệ đệ lớn lên càng ngày càng tuấn tú nha, gả cho Changmin nhà ta được không? Con sẽ rất yêu thương đệ ấy…”
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy Kim Jaejoong sắc mặt kỳ lạ, khóe miệng co giật, Jung Yunho mặt lạnh băng, Shim Changmin cười nhẹ một tiếng.
Kim thị cười oán trách một câu: “Nói bậy gì vậy, ở đâu có chuyện cữu cữu gả cho cháu ngoại hả?”
Huệ Dương phất tay: “Ai, ngày xưa Hán Huệ đế là cữu cữu không phải vẫn cưới con gái Lỗ Nguyên công chúa, cháu gái của mình Trương Yên sao? Hiện tại cháu trai lấy cữu cữu của mình thì có gì kỳ quái! Đệ đệ khi còn bé ta đã từng nói qua, sau này phải gả cho Changmin nhà chúng ta… Đúng không, đệ đệ?”
Kim Jaejoong ngây thơ nhìn Huệ Dương: “Gả cho Changmin có đồ ăn ngon không?”
Huệ Dương dùng sức gật đầu: “Tỷ cam đoan, nhất định có đồ ăn ngon!”
Jung Yunho đang định nói thì Thiên Túc đế đã lên tiếng trước: “Đại tỷ lời ấy nhầm rồi, nếu như bàn về ẩm thực, có chỗ nào hơn được hoàng cung đâu?”
Huệ Dương lúc này liền trở mặt: “Sao nào, hoàng đệ định tranh giành đệ đệ với ta à?”
Thiên Túc đế chưa kịp nói thì Park thái hậu ngồi bên vội cướp lời: “Tỷ tỷ đừng tức giận, thái thượng hoàng chỉ là nói giỡn mà thôi… Chúng ta sao dám tranh, Yun Ji của chúng ta mới chỉ có mười một tuổi…” Ý hoàn toàn gạt Jung Yunho ra khỏi danh sách cầu thân.
Huệ Dương còn muốn nói gì, Kim Jaejoong đã tiếp lời: “Đại tỷ, lần trước Jaejoong nói muốn đến nhà đại tỷ ở vày ngày tỷ đều không cho, hiện tại có thể đến rồi đúng không?”
Lời này vừa nói, Jung Yunho liền quay đầu không thể tin được nhìn Kim Jaejoong.
“Đương nhiên có thể nha…” Huệ Dương cười, “Lần trước đại tỷ không phải không cho ngươi đi, còn không phải Yunnie nói ngươi bị phong hàn không đi được, cho nên lúc sau đành thôi.”
“Đại tỷ là tốt nhất…” Kim Jaejoong cười đến nheo mắt lại, không thèm nhìn Jung Yunho.
“Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, yến hội đã chuẩn bị xong.” Chu Tri Hiếu tiến đến bẩm báo.
Kim thị lúc này mới đứng dậy: “Vậy chúng ta đi thôi.”
“Mẫu hậu cẩn thận.” Kim Jaejoong vĩnh viễn là đứa con nhu thuận nhất, thấy Kim thị đứng dạy liền vội vàng tiến lên đỡ.
Huệ Dương thấy vậy, càng nhìn càng thích như mẹ vợ nhìn con rể: “Chậc chậc, nếu vào Shim gia chúng ta, vậy ta là mẹ chồng của đệ đệ rồi…”
Kim Jaejoong nghe vậy thân thể phút chốc chấn động: Má ơi, tỷ tỷ, ta cầu tỷ buông tha ta đi mà…
Jung Yunho đã đen mặt, không nói một lời theo sát phía sau họ, Shim Changmin đứng bên như đang nhìn mẫu thân người khác đi cầu thân, cười vui vẻ.
Mọi người ngồi vào vị trí, Jung Yunho cùng Shim Changmin vì là bề dưới, chỉ có thể ngồi dưới cùng, Kim Jaejoong ngồi bên cạnh Kim thị, bên cạnh là vô số đĩa thức ăn.
“Jae Jae, đây là thứ ngươi thích ăn nhất này.”
“Lại đây, đệ đệ, ăn cái này đi.”
“Jae Jae, hoàng huynh gắp cho ngươi cánh gà ngươi thích này.”
Trong bát Jaejoong toàn bộ đều là đồ ăn cậu thích nhất, cậu cũng gắp cho mọi người: “Mẫu hậu, người thích nhất gà hầm táo. Hoàng huynh, ngươi thích canh gà. Đại tỷ thích đùi.” Cuối cùng, cậu gắp một con tôm trong đĩa tôm hùm nướng trước mặt: “Yunnie, ngươi thích nhất…”
“Không cần, trẫm sợ dị ứng.” Jung Yunho lạnh lùng nói, ngay cả ngôi tự xưng cũng là “Trẫm”.
Shim Changmin thiếu chút nữa phun thịt gà trong miệng ra, lại cười nói: “Hoàng huynh sợ là sau này không ăn được tôm hùm nướng rồi, hoàng cữu phụ không cần phải phí tâm đâu.” Sau đó cậu đứng dậy gắp cho Jung Yunho một miếng thịt hầm ngó sen: “Cái này mới hợp với hoàng huynh nhất, sẽ không gây dị ứng, quan trọng hơn là vị ngọt dễ dàng làm giảm bớt vị chua…”
Lời này vừa nói ra, mặt Jung Yunho càng thêm đen, mặt Park thị ngồi bên cạnh cũng không dễ nhìn chút nào.
Kim Jaejoong thầm ngủ, Shim Changmin cùng Huệ Dương đúng là mẫu tử liên tâm, có mẹ tất có con, đều là người e sợ thiên hạ bất loạn.
Kim thị nói: “Các ngươi đừng gắp tới gắp lui nữa, hôm nay là gia yến, cứ tùy ý đi.”
Kim thị đã nói vậy, mọi người đành phải một lòng ăn cơm.
Tiệc tan, Huệ Dương kéo Kim Jaejoong: “Đệ đệ, bây giờ ngươi nhất định phải đến nhà đại tỷ ở mấy ngày, bằng không đại tỷ sẽ không buông tha ngươi đâu.”
Kim Jaejoong ngây thơ nhìn Huệ Dương: “Được, Jaejoong thích nhất là Changmin chơi với đệ!”
Huệ Dương cười ha ha vỗ vỗ tay Jaejoong: “Vậy là tốt nhất, Vệ Tẫn Trung!”
“Nô tài có mặt, công chúa có gì phân phó?” Vệ Tẫn Trung cúi đầu nghe phân phó.
“Ngươi đi thu thập quần áo của Nhuận Vương gia, Nhuận Vương gia cùng chúng ta về Shim phủ trước.” Huệ Dương vừa mới nói xong đã thấy Jung Yunho cau mày:
“Cô mẫu sao phải vội vã như vậy? Hoàng thúc phụ ngày thường đều do Yunnie chăm sóc, có vài việc quan trọng phải dặn dò Vệ Tẫn Trung, lát nữa sẽ đưa Hoàng thúc phụ qua đó!”
Huệ Dương sao có thể không biết tâm tư của chất nhi, kéo dài nữa thì chỉ sợ việc này sẽ ngâm nước nóng liền nói ngay: “Đệ đệ đi với ta luôn, Vệ Tẫn Trung tới sau cũng được… Người đâu, chuẩn bị kiệu cho ta, ta muốn dùng kiệu tám người khiêng nâng đệ đệ trở về…”
Kim Jaejoong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu biết rõ Jung Yunho tuyệt đối không buông tha cậu dễ dàng như vậy…
“Được.” Jung Yunho cười lạnh, ‘”Hoàng thúc phụ, người muốn đi thì đi đi, Yunnie cung tống, đợi khi người về thì sẽ hiếu kính người cẩn thận!”
“Yunnie, ta sẽ mau trở về.” Kim Jaejoong tặng hắn một nụ cười rực rỡ, quay người lên kiệu thì rùng mình một cái.
Cậu đột nhiên có cảm giác tận thế đang tới gần, có lẽ cậu nên bảo Changmin để cậu ở lại nhà hắn thêm mấy ngày…
Sáng sớm hôm sau.
Kim Jaejoong đang ngủ đột nhiên cảm giác một bàn tay nóng bỏng sờ tới sờ lui trên người cậu, cậu sợ tới mức vội vàng mở to mắt, hóa ra là Jung Yunho đang ngồi đầu giường, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu: “Tỉnh?”
Kim Jaejoong bĩu môi: “Sao ngươi lại tới, ta mới đến hôm qua, sáng sớm hôm nay ngươi đã định đón ta trở về?! Ta mới không cần…” Nói xong, mắt to nháy nháy mấy cái nhìn hắn.
“Jaejoong ngoan, trở về với Yunnie đi…” Kim Jaejoong từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi hắn, thỉnh thoảng có mấy lần đến Vương phủ ở cũng là bất đắc dĩ, tối hôm qua không được ôm cậu khiến cho hắn gần như cả đêm không ngủ, khát vọng đối với cậu càng thêm sâu đậm.
“Nhưng mà, Jaejoong còn chưa chơi đủ với Changmin, hôm qua Changmin bảo hôm nay…” Kim Jaejoong đếm đếm đầu ngón tay nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn Jung Yunho: “Ta không nói cho ngươi!”
Jung Yunho đột nhiên nổi hứng trêu chọc Kim Jaejoong: “Hoàng thúc phụ, đừng không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt nha, Yunnie đến đón ngươi thì ngươi nên ngoan ngoãn đi cùng Yunnie, nếu không…”
“Hừ, Yunho thối, đáng ghét!” Kim Jaejoong nói xong định đứng dậy, ai ngờ thoáng cái bị Yunho đè xuống giường:
“Hoàng thúc phụ, ngươi thật sự rất không nghe lời… Như vậy chất nhi không thể không dùng thủ đoạn để mời ngươi về…”
“Hoàng thượng, thỉnh tự trọng… Ngươi thả ta ra… A…”
Sau một hồi rêи ɾỉ.
“Ngươi đáng ghét…” Câu mắng quen thuộc của Kim Jaejoong.
“Trẫm biết rõ Hoàng thúc phụ yêu long căn của trẫm nhất…” Vẫn hạ lưu như trước.
“Cho nên, bây giờ ngươi có thể đi rồi!!!” Kim Jaejoong bĩu môi trừng mắt, “Ngươi cùng Park Yoochun đều đáng ghét như nhau! Jaejoong không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!” Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao Jung Yunho chỉ dùng bắp đùi mà cậu đã có cảm giác như vậy!
“Được, buổi tối trẫm lại tới.” Jung Yunho cười hôn lên trán Kim Jaejoong.
“Đáng ghét đáng ghét…” Kim Jaejoong nhỏ giọng lầm bầm, lại vươn tay ra với hắn: “Ôm một cái, mặc quần áo.”
“Được, Yunnie mặc quần áo cho người.” Jung Yunho ôm cậu, bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề, “Yunnie buổi tối lại đến, ngươi ngoan ngoãn ở nhà cô mẫu, không được đi đâu, đã biết chưa?”
“Cõng ta đi dùng điểm tâm!” Kim Jaejoong mở hai tay.
“Được.” Jung Yunho nhìn Jaejoong đáng yêu, quay lưng lại, “Lên đây đi… Á, ngươi định đá gãy eo chất nhi à, cẩn thận sau này eo chất nhi bị thương không thỏa mãn được ngươi!”
“… …”
Hai người vừa bước ra cửa, bỗng nhiên trông thấy Shim Changmin thủ ngoài cửa đong đưa quạt, tựa vào tường: “Hoàng huynh đến gì mà sớm vậy, không đi bái kiến cô mẫu cô phụ, người không biết tưởng hyunh đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ đó…”
“Hừ, ngươi là Shim tiểu bính chết tiệt!” Bốn bề vắng lặng, Jung Yunho hoàn toàn không còn là một vị Hoàng đế đức độ, như đứa trẻ mắng chửi người. “Lúc ta không có ở đây không được bắt nạt Jaejoong nhà ta, không được ăn đậu hủ của cậu ấy!”
Trên lưng hắn, Kim Jaejoong vẻ mặt ngọt ngào, ôm cổ Jung Yunho giả bộ ngượng ngùng.
Shim Changmin nhàn nhã đung đưa quạt, không biết trời tháng tám có gì mà nóng, tám phần giống Park Yoochun làm dáng, vươn tay ra với Jung Yunho: “Hoàng huynh, bản vương không mua bán cái gì không có lợi, ngươi hiểu mà…”
Jung Yunho từ trong mực móc ra một chồng ngân phiếu, “Ba ” một tiếng đập lên tay Shim Changmin: “Cầm lấy đi! Cầm đến Áp Mãn lâu mà chơi!”
“Chậc chậc.” Shim Changmin cất ngân phiếu vào trong ngực, thu quạt, “Không được vũ nhục nơi thần thánh nhất trong lòng ta, Kinh thành đệ nhất vịt nướng —— Áp Mãn lâu!”
Kim Jaejoong nhìn chồng ngân phiếu dày cộp, nở nụ cười, Shim Changmin lập tức rùng mình một cái, có dự cảm bất hảo nha!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
- Chương 7