- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
- Chương 1
[Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
Chương 1
“Hoàng huynh… Yunnie thật đáng ghét!” Giọng nói thanh thoát như ngọc rơi trên khay truyền vào trong Phong Đức điện, một bóng người mặc bộ trang phục trắng vội vàng tiến vào trong điện.
“Yunnie lại bắt nạt ngươi sao?” Thái thượng hoàng Thiên Túc Đế triều Đại Nguyên Jung Jae Myung đang đánh cờ với Thừa tướng đương triều Triệu Trình, thấy cậu đến liền dịch sang nhường một chỗ trên đế tọa, để cho người tới ngồi xuống cạnh mình. Người tới cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thiên Túc Đế. Khắp thiên hạ, người có can đảm làm như vậy chỉ có một người, mà ngay cả đương kim hoàng thượng Jung Yunho cũng không dám như vậy —— Người tới chính là đệ đệ ruột của Thiên Túc Đế, con trai của tiên hoàng, người con nhỏ nhất, Cửu Nhuận Vương —— Kim Jaejoong.
Tiên hoàng cực kì yêu thương người con trai này, không nói đến vì Hoàng hậu tình cảm mặn nồng cả đời, hiện tại đã là Thái Hoàng Thái Hậu, càng vì cậu là Thái Hoàng Thái Hậu sinh hạ, bởi vậy trước khi lâm trung còn yêu cầu Thiên Túc Đế khi đó còn là Thái tử thề, một ngày ông còn sống, không được để Kim Jaejoong chịu tổn thương gì. Bởi vì sợ Kim Jaejoong bị cuốn vào tranh giành ngôi vị hoàng đế, còn cố ý ban ân sửa họ theo Hoàng Hậu lúc ấy, giờ là Thái Hoàng Thái Hậu, từ “Jung Jaejoong” thành “Kim Jaejoong”.
Đương nhiên, Thiên Túc Đế cũng rất yêu thích đệ đệ cùng mẹ này, tuy rằng cậu chỉ lớn hơn mười một ngày so với Jung Yunho, con ông, cũng có lẽ ông đã coi Kim Jaejoong là con mình mà nuôi dạy, bởi vậy cũng hết sức chiều chuộng.
Một thiếu niên khí thế đi theo vào, Triệu Trình ở một bên lập tức bái kiến: “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Nhuận Vương gia.”
Thiếu niên kia nâng lão Thừa tướng dậy: “Lão thừa tướng không cần đa lễ.” Sao đó quỳ gối phải hành lễ với Thiên Túc Đế: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Thiếu niên có mày rồng thanh tú, đôi mắt dài nhỏ mà khí phách, tràn ngập uy nghiêm của bậc đế vương, mũi cao thẳng, đai lưng ngọc họa tiết rồng quấn quanh eo, đây chính là con trai trưởng của Thiên Túc đế, đương kim hoàng thượng Jung Yunho.
Thiên túc đế cũng không để ý tới hắn, chỉ nghiêng đầu nhìn Kim Jaejoong mà ân cần hỏi thăm: “Yunnie bắt nạt ngươi như thế nào? Nói cho hoàng huynh nghe, hoàng huynh làm chủ cho ngươi.”
“Yunnie lại chọc ghẹo ta!” Kim Jaejoong thở phì phì mách Thiên Túc Đế, hai mắt thỉnh thoảng lại hướng tới Jung Yunho vẫn đang quỳ, “Vừa rồi ở ở học đường, Thái phó bảo ta học thuộc “Nghi lễ”, ta đang học yên lành, hắn lại đổi thành “Lễ kí” lúc ta không để ý, sau đó, ta, ta liền… Bị Thái phó mắng rồi, ngươi nói hắn có xấu không!” Chu miệng, trừng hai mắt, thể hiện rõ sự bất mãn.
Thiên Túc Đế cười ha ha, nói với Jung Yunho đang quỳ: “Đứng lên đi, về sau đừng làm phiền hoàng thúc phụ đọc sách.” Thiên Túc Đế từ nhỏ đã để Jung Yunho gọi Kim Jaejoong là “Hoàng thúc phụ”, không phải “Hoàng thúc”, đây là một sự tôn kính vô cùng lớn.
(Phụ: dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính)
Khóe miệng Jung Yunho lộ ra nụ cười như có như không, nhìn Kim Jaejoong ngồi ở trên, đứng dậy.
“Hoàng huynh có mứt hoa quả ở đây, ngươi cầm ăn đi, coi như hoàng huynh chịu tội thay cho Jung Yunho.” Thiên Túc Đế đưa hết mứt hoa quả trên bàn cho Kim Jaejoong, đối với một thiếu niên mười sáu tuổi mà nói, hắn biết một bàn mứt hoa quả là điều vô cùng hấp dẫn với cậu.
Quả nhiên, Kim Jaejoong hai tay cầm lấy, đút một miếng vào miệng: “Hoàng huynh hiểu rõ ta nhất. Yunho xấu nhất…”
“Ha ha…” Thiên Túc Đế tựa hồ rất hài lòng với tán thưởng của Kim Jaejoong, nói với Jung Yunho: “Yunho, phạt ngươi cõng Hoàng thúc phụ của mình!” Ý bảo ta cùng Thừa tướng đang khó phân thắng bại, ngươi mau đưa Jaejoong đi…
Jung Yunho cũng rất biết ý, dang hai tay trêu đùa Kim Jaejoong: “Hoàng thúc phụ, lại đây để Yunnie cõng người.”
Kim Jaejoong đã nguôi giận rồi, bưng lấy mứt đứng dậy, miệng khẽ cong lên: “Cái này còn tạm chấp nhận…”
Thấy Kim Jaejoong đứng dậy, Jung Yunho cũng phối hợp ngồi xổm xuống, vì vậy Kim Jaejoong rất không khách khí nằm lên lưng, trong miệng còn ồn ào nói: “Hoàng huynh, hẹn gặp lại, thần đệ cáo lui…”
Thiên Túc Đế bất đắc dĩ và chiều chuộng cười cười, có thể dùng cách này mà “Cáo lui” cũng chỉ mình Kim Jaejoong.
Jung Yunho cõng Kim Jaejoong trên lưng ra khỏi Phong Túc Điện, ôn nhu hỏi: “Kế tiếp muốn đi chỗ nào? Hoàng thúc phụ tôn kính của ta…”
“Ta muốn đi thả diều.” Kim Jaejoong ăn mứt, thuận tay còn bẻ mứt thành hai miếng, một nửa đưa vào miệng Jung Yunho, sợ hắn không đáp ứng, lại dùng giọng điệu bề trên cường điệu một lần: “Yunnie, hoàng thúc phụ muốn thả diều.”
“Được, Yunnie đi cùng người.” Jung Yunho ăn mứt Kim Jaejoong đưa, độ cong ở khóe miệng càng tăng, hai tay không an phận sờ đùi Kim Jaejoong.
“Yunnie, đừng nhúc nhích.” Kim Jaejoong vươn tay ngăn cản cái tay kia, sau đó tựa đầu vào cổ Yunho, “Diều ta tự mình chọn được không? Ngươi lần nào cũng đưa ta con bướm, lần này ta muốn con rết.”
“Được, chỉ cần ngươi có thể tự thả.” Jung Yunho thật không biết Kim Jaejoong là vô tình hay cố ý, sợi tóc rủ xuống cổ hắn, hô hấp ấm áp cũng thỉnh thoảng đánh vào tai hắn, khiến hắn cả người khô nóng.
“Đi thả diều thôi! Yunnie đi thả diều với ta rồi!” Giọng nói của Kim Jaejoong vang vọng toàn bộ Ngự Hoa Viên.
Hai người tới Nghi Cục quản lý diều trong nội cung, Kim Jaejoong mở miệng nói: “Ta muốn con rết!”
Thái giám này mới tới, chưa thấy Jung Yunho cũng chưa từng thấy Kim Jaejoong, nhìn Kim Jaejoong đến ngây người.
Cậu lúc này mặc trang phục có thêu đồ án mãng xà màu vàng nhạt cùng áo khoác trắng, dắt ngọc lưu ly xanh biếc làm từ tơ lựa thượng hạng, hoa bào màu hồng nhạt bên trong còn có thể thoáng thấy đóa hồng được thêu cẩn thận, bên hông dùng một đai lưng màu vàng kim óng ánh trang trí bằng hàng chữ đỏ thắt lại, trên tay trắng nõn như đóa sen đeo chiếc vòng trừ ta bằng bạc khảm hồng bảo thạch, tóc đen dài đến eo chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc lại, đôi mắt loan phượng to tròn, đẹp mà không hề yêu mị, mũi thẳng, má đỏ tươi, làn da trắng nõn mịn màng giống hệt tiên nhân.
Hai người lúc đi không thích có người đi theo, cho nên lúc này chỉ có một thị vệ tận trung theo sát, Kim Jaejoong gặp chuyện như vậy, đưa tay dùng ống tay áo che một nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn mà giảo hoạt. Cậu từ trước tới nay không thích người xa lạ dùng ánh mắt này nhìn mình, mà nguyên nhân chính cậu không thích, lại là vì Jung Yunho không thích.
Jung Yunho thấy vậy càng giận dữ: “Làm càn, gặp trẫm vì sao không quỳ! Tục tĩu nhìn Nhuận Vương gia, ngươi phải chịu tội gì!!”
Tiểu thái giám nghe tự xưng “Trẫm” lập tức hiểu ra người đến là ai, lập tức mềm nhũn ra quỳ dập đầu: “Nô tài tội đáng chết vạn lần, nô tài tội đáng chết vạn lần!” Tiếng đầu chạm đất rung động, chỉ vài cái đã thấy chất lỏng đỏ thẫm rồi.
Xa xa, Vệ Tẫn Trung nghe thấy biết không ổn, Hoàng Thượng nổi giận trước mặt Kim Jaejoong, nguyên nhân chỉ có một, chính là có người nhìn cái không nên nhìn, đυ.ng phải cái không nên đυ.ng. Hắn lập tức tới giải vây: “Cái gì vậy! Kinh động thánh giá, ngươi chết vạn lần cũng chưa đủ!” Sau đó hắn cầu xin Jung Yunho: “Hoàng Thượng, cẩu nô tài này mới đến, dọa Nhuận Vương gia, nô tài đưa hắn đến Dịch Đình!”
“Hừ!” Jung Yunho phất phất ống tay áo, kéo Kim Jaejoong vào trong ngực của mình, rõ ràng đang nói cậu thuộc quyền sở hữu của mình, các ngươi ai cũng đừng có mơ tưởng!
Kim Jaejoong nhìn sắc mặt Jung Yunho, cẩn thận giật tay áo Jung Yunho, ngập ngừng nói: “Yunnie… Không thú vị… Ta không muốn thả diều nữa… Chúng ta trở về đi!”
Jung Yunho cũng biết Kim Jaejoong không thích nhìn hắn phát giận, liền mềm mại nói: “Được, chúng ta trở về.” Sau đó hắn để lại một câu: “Vệ Tẫn Trung, ngươi biết nên làm như thế nào.” Dứt lời liền kéo Kim Jaejoong rời đi.
Vệ Tẫn Trung nhìn hai người rời đi, dùng tay lau mồ hôi, thanh giọng nói: “Người tới, dẫn hắn đến Dịch Đình khổ sai, trọn đời không được xuất cung.”
Kim Jaejoong là bảo bối trong cung, ngươi nếu có thiện ý tán tưởng cậu, ngắm nhìn cậu, chuyện đó sẽ không sao, ngươi nếu ngại cuộc sống quá an nhàn, dùng ánh mắt si mê lại hèn mọn dõi theo cậu, hay nói năng lỗ mãng, kết quả của ngươi tuyệt đối chỉ có một, chính là sống không bằng chết.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Yunjae] Hoàng Thượng, Thỉnh Tự Trọng
- Chương 1