Chương 24: Lý tưởng của anh và cô (1185)

“Anh Hàn Chu?”

“Ừm.” Thẩm Hàn Chu phục hồi lại tinh thần, vỗ nhẹ lên má cô, “Yểu Yểu của anh muốn trở thành đại minh tinh, sau này anh trèo cao không nổi nữa rồi."

“Anh đang nói hưu nói vượn gì vậy.” Lục Yểu Yểu nhẹ nhàng đấm anh, “Anh không được nói như vậy.”

“Cho dù sau này như thế nào, anh Hàn Chu vĩnh viễn đều phải ở bên em.” Cô cười ngọt ngào nhìn anh, ánh mắt Thẩm Hàn Chu trầm xuống, cũng miễn cưỡng cười đáp lại.

“Đúng vậy.” Anh nói.

“Chị dâu.” Lâm Tinh Vũ đưa đến một chai soda cam, “Uống miếng nước đi.”

“Cảm ơn.” Lục Yểu Yểu vội vàng nhận lấy, hiển nhiên cô vẫn chưa quen với xưng hô này, Thẩm Hàn Chu thấy hắn ân cần như vậy, cố ý trêu ghẹo nói, “Nha, ngày thường cũng không thấy cậu đối với tớ như vậy.”

“Đại nam nhân chú ý cái gì?” Lâm Tinh Vũ lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà nói này, lần đầu tiên tớ nhìn thấy một cô gái ở bên cạnh cậu.”

“Thời gian dài như vậy cũng không yêu đương, thiếu chút nữa chúng tớ cho rằng cậu bị gay rồi.”

“Được rồi được rồi.” Thẩm Hàn Chu vội vàng bảo hắn câm miệng, sợ hắn nói thêm vài câu nữa sẽ bị bại lộ bản chất, “Chơi một trận nữa chúng tớ phải đi rồi.”

“Đi cái gì?” Lâm Tinh Vũ kinh ngạc, “Vừa rồi bọn Trần Dục đã bàn bạc xong rồi, mọi người nói đây là lần đầu tiên chính thức nhìn thấy chị dâu, tính mời hai người đi ăn cơm đó.”

“Hả?” Thẩm Hàn Chu liếc nhìn Lục Yểu Yểu, định từ chối thay cô, “Quên đi, nay không tiện lắm, để hôm khác.”

“Cũng không phải là mời cậu.” Lâm Tinh Vũ trực tiếp đi qua anh, đi về phía Lục Yểu Yểu, “Chị dâu, có muốn đi không?”

“Tôi...” Đôi tay Lục Yểu Yểu xoắn xoắn, có vẻ do dự, “Vậy thì đi.”

“Cậu nhìn đi.” Lâm Tinh Vũ chống nạnh nhìn Thẩm Hàn Chu, “Người ta muốn đi, cũng không biết cậu khẩn trương cái gì.”

Màn đêm buông xuống, Trần Dục chọn một nhà hàng lẩu theo phong cách Quảng Đông, mọi người quây quần bên nồi canh gà cùng nhau nói chuyện phiếm. Lục Yểu Yếu vốn là người sợ người lạ, nhưng ở cùng nhóm người này lại đặc biệt an tâm, mọi người nghe nói cô tiến vào vòng bán kết cuộc thi tìm kiếm ngôi sao, sôi nổi chúc mừng.

“Chị dâu có thể xin thêm mấy tấm vé không?” Sở thích ngày thường của Trương Dũng là sáng tác nhạc, nghe đến việc này liền cao hứng, “Mấy người chúng tôi cùng nhau đi cổ vũ cho, đừng để mỗi Thẩm Hàn Chu được tiện nghi.”

“Chỉ các cậu?” Thẩm Hàn Chu chế nhạo, “Một chút phẩm vị cũng không có, đi để người ta cười chết à.”

“Được rồi, nghe Yểu Yểu nói như thế nào đi.” Trần Dục là người lớn tuổi nhất trong bốn người, hiển nhiên khinh thường đấu võ mồm, Lục Yểu Yểu gật gật đầu mở miệng nói, “Lần này đấu bán kết tại hiện trường hạn chế người, không công khai với bên ngoài, nhưng sẽ phát sóng trực tiếp ở trên mạng.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Lâm Tinh Vũ nuốt một khối đậu phụ lớn, bị nóng đến nói năng không rõ, “Chúng ta đến lúc đó đúng giờ nằm vùng, tặng lễ vật bùng nổ!”

Cười nói vui vẻ cả một đêm, thẳng đến khi tiệm lẩu đóng cửa mấy người mới rời đi. Lục Yểu Yểu cảm thấy hôm nay mình ăn nhiều nên muốn đi dạo. Thẩm Hàn Chu cùng cô đi dạo phố, hai bên đường cánh hoa anh đào rơi dừng trên vai anh, anh nhẹ nhàng phủi xuống, có chút sững sờ.

Thời điểm lần đầu tiên gặp được Yểu Yểu, cũng là cảnh tượng như thế này.

“Anh Hàn Chu.”

“Trong khoảng thời gian này em muốn tăng cường luyện tập.” Cô nói với anh, “Em muốn nỗ lực một thời gian, như vậy cũng sẽ không hổ thẹn với bản thân.”

“Được.” Thẩm Hàn Chu nắm tay cô, tâm sự nặng nề, “Anh ở bên em.”

“Mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở bên em.”

“Yểu Yểu.” Dưới ánh đèn mờ ảo, anh ôm lấy mặt cô, hôn lên thật mạnh.

“Sau trận bán kết, anh sẽ đưa em đi phẫu thuật.”

“Như vậy thì sau này, em ở trên đài sẽ có thể nhìn thấy, em chói sáng như thế nào.”

***

Hai tuần sau, đấu trường F1.

Vẫn còn ba tiếng nữa mới bắt đầu trận bán kết của Lục Yểu Yểu, Thẩm Hàn Chu rối rắm hồi lâu, cuối cũng vẫn đến xem.

Những lá cờ ca rô đen trắng treo cao trên không, có vài chiếc xe Ferrari tạo hình ngầu đang đậu trên đường đua. Cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, chỉ có các nhân viên công tác đang bận rộn.

Các giải F1 dành cho lứa tuổi thanh niên trước đây đều gây được nhiều sự chú ý, lần này được chia thành bốn bảng đấu theo thể thức đấu bảng, sau khi vòng bảng kết thúc, những người thắng cuộc tiếp tục tranh tài để chọn ra nhà vô địch.

Cách đây ba năm, tay đua Tịch Mộ đã lập kỷ lục 1 phút 45 giây để hoàn thành chặng đua, đến nay vẫn chưa ai có thể phá vỡ được kỷ lục này, hắn cũng đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong làng đua xe.

Thẩm Hàn Chu vẫn mặc áo khoác đen như cũ, tóc xõa ngang trán, chậm rãi đi vài bước trên đường đua. Mười tuổi anh đã quen thuộc với nơi này, nhưng hiện tại lại có chút xa lạ.

Anh đi đến bên một chiếc xe đua Porsche màu trắng, nghĩ đến chiếc xe cha anh tặng vẫn còn ở trong gara, những ký ức quá khứ tràn về trong tâm trí anh, anh nhớ đến khi xưa giành được hạng nhất, tiếng vỗ tay nhiệt liệt bốn phía, tiếng người xem hò hét cùng tiếng cười, cùng với bản thân anh bị hoa tươi bao phủ.

Có một số việc chính là như thế, không nhắc tới thì còn tốt, một khi đã nhắc tới thì khó mà bình tĩnh được, nhìn thấy một thanh niên trạc tuổi đội nón bảo hiểm ở đằng xa, lòng anh chua xót như bị ngâm trong nước muối.

“Thẩm Hàn Chu!”

Sau lưng anh, giọng nói của cô gái vang vọng cả bầu trời, anh quay đầu lại, Yên Tiếu Tiếu mặc một chiếc váy màu trắng, hai mắt đỏ hoe nhìn anh.

“Anh... rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao?”