Chương 18: Ở chung (1181)

Vào ban đêm, trong căn phòng trống vắng, hai thân thể trẻ tuổi quấn lấy nhau, như muốn dung nhập đối phương vào trong cơ thể, khi mới vừa bước vào cửa, Thẩm Hàn Chu thậm chí cả đèn cũng chưa kịp mở đã vô cùng vội vàng mà lao đến ôm Lục Yểu Yểu lên trên đệm.

Trong căn phòng tối chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hai người, không nhìn thấy nhau, nhưng lại rất quen thuộc với độ ấm của đối phương, Thẩm Hàn Chu che chở đầu cô, một lần lại một lần đâm vào, tiếng rêи ɾỉ của Lục Yểu Yểu ngày càng dồn dập.

Lúc cao trào, móng tay cô cắm sâu vào lưng Thẩm Hàn Chu, đầu ngón tay anh luồn vào tóc cô, anh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, hai người triền miên cả một đêm, gần khuya mới bỏ qua.

Thẩm Hàn Chu liếc nhìn thời gian, ba giờ sáng, anh mở đèn lên, sau đó đứng dậy, rót một ly nước đưa cho Lục Yểu Yểu.

“Lần sau không được làm loạn như vậy nữa.” Anh vào phòng tắm xả nước, trong mắt tràn đầy ấm áp, “Em mệt không?”

“Vẫn ổn ạ.” Lục Yểu Yểu uống một ngụm nước, giọng nhỏ đến mức không nghe thấy, “Anh Hàn Chu thì sao?”

“Nếu không phải em câu dẫn anh, thì làm gì đến nỗi anh làm nhiều như vậy?” Thẩm Hàn Chu nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Thích như vậy à?”

“Anh nói bậy!” Cô lập tức đỏ mặt phủ nhận, sau đó lại lắp bắp mở miệng, “Em, em thành niên rồi.”

“Thành niên rồi thì có thể phóng túng vậy sao?” Thẩm Hàn Chu khoanh tay trước ngực, phụt một tiếng cười, “Nếu em thành niên rồi.”

“Thì ngày mai anh giúp em dọn lại đây, được không?”

Anh cúi xuống, thì thầm vào tai Lục Yểu Yểu, “Ở cùng anh, như vậy mỗi ngày đều có thể làm chuyện em muốn làm.”

“Lưu manh.” Lục Yểu Yểu nhỏ giọng lẩm bẩm, Thẩm Hàn Chu lớn tiếng nói, “Vậy mà em còn thích ở cùng lưu manh ấy.”

...

“Anh mặc kệ.” Anh nói tiếp, “Ngày mai anh lái xe đến nhà em, dọn dẹp đồ mang đến đây.”

“Còn nữa.” Anh nhớ tới áo ngực màu hồng của Lục Yểu Yểu, cố ý hỏi, “Cái này quá nhỏ, không hợp với em.”

“Anh nói cái gì cơ?” Lục Yểu Yểu nhận lấy đồ vật trong tay anh, mới phát hiện hóa ra là áo ngực, xấu hổ muốn chết, “Em... em chính là mặc cỡ này đó.”

“Thật không?” Thẩm Hàn Chu nhìn xuống, dừng ở trên bộ ngực cô, “Anh sờ thấy không giống.”

Hai người anh một câu em một lời đấu cả đêm, Thẩm Hàn Chu đóng vai người cha già, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cô, lại dỗ dành cô đi ngủ. Lục Yểu Yểu đòi hỏi không tiết chế, giờ nằm trên giường mới kêu thân mình đau nhức, anh mềm lòng, trong khoảng thời gian này tính không chạm vào cô nữa.

Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa, Thẩm Hàn Chu nhân lúc Lục Yểu Yểu chưa ngủ dậy, trước tiên đến nhà cô thu dọn đồ đạc. Đồ dùng cá nhân của cô không nhiều lắm, chưa đến hai giờ đã xong.

Chỉ có điều, Thẩm Hàn Chu tìm thấy một cây côn ŧᏂịŧ giả trong góc ngăn kéo của cô, nhìn qua hẳn là thường xuyên sử dụng.

Mới vừa cất đồ vào nhà mình, chú của Thẩm Hàn Chu đã gọi điện thoại đến, từ sau khi cha mẹ anh qua đời, Thẩm Ngọc Thanh vẫn luôn chăm sóc cho đứa cháu trai này.

Khi Thẩm Hàn Chu nhận điện thoại, Lục Yểu Yểu cũng vừa tỉnh, hai tay cô chạm vào tường, vừa thay đổi nơi ở mới, cô có chút không quen thuộc địa hình.

Thẩm Hàn Chu lập tức đặt di động xuống, đỡ cô ngồi xuống, Lục Yểu Yểu hỏi anh, “Là điện thoại của ai thế?”

“Chú anh.” Thẩm Hàn Chu trả lời, “Chính là bí thư thành ủy Long Thành, chú bảo anh buổi tối qua ăn cơm.”

“Yểu Yểu muốn đi không?” Anh hỏi, “Anh mang em đi cùng.”

“Không cần.” Lục Yểu Yểu theo bản năng buộc miệng thốt ra, “Anh đi một mình được rồi.”

“...” Thẩm Hàn Chu cau mày, hình như có bất mãn, “Tối nay là kỷ niệm 12 năm ngày cưới của chú anh.”

“Nhưng anh không yên tâm để em ở nhà một mình.”

“Em không muốn đi.” Cô căng thẳng co người lại, trốn ở góc sô pha, “Anh Hàn Chu, xin lỗi, nhưng em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Anh đi đi, em ở đây chờ anh.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, sợ anh tức giận, “Đừng lo lắng cho em.”

“...” Thẩm Hàn Chu trong lòng rối rắm, rõ ràng anh không thể vắng mặt trong bữa tiệc tối nay, nhưng anh không muốn để Lục Yểu Yểu một mình.

“Vậy thì anh sẽ nấu sẵn cơm.” Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy như vậy tương đối ổn thỏa, “Yểu Yểu, sáu giờ anh đi, tám giờ anh sẽ trở về, có được không?”

Vừa dứt lời, anh đứng dậy, từ tủ lạnh lấy ra cải bẹ tươi và thịt băm, “Đi ra ngoài hai giờ, có việc gì thì gọi cho anh.”

“Vâng ạ.” Lục Yểu Yểu nghe được động tĩnh trong phòng bếp, tim chợt thắt lại, cô đối với Thẩm Hàn Chu có lẽ là một loại phiền toái, nếu cô nhìn được, đối phương cũng sẽ không tốn nhiều sức lực để chăm sóc cô như vậy.

Nghĩ đến đây, cô có chút buồn.

Thẩm Hàn Chu bận rộn trong bếp gần hai giờ, rốt cuộc cũng chuẩn bị xong bữa tối rồi mới đi ra ngoài, trước khi đi anh dặn dò Lục Yểu Yểu hồi lâu, đảm bảo cô nhớ kỹ rồi mới rời đi.

Anh chuẩn bị một bình hoa gốm tráng men cho chú làm quà, biệt thự của Thẩm Ngọc Thanh cách nơi này không xa, Thẩm Hàn Chu vừa lái xe vào tiểu khu liền nhìn thấy một dãy dài ô tô sang trọng đậu dưới tầng hầm.

Bí thư thành ủy Long Thành tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới, hẳn là mời rất đông người không giàu có thì cũng là nhân sĩ đến. Thẩm Hàn Chu tính cách buông thả, từ trước đến nay không thích kiểu xu nịnh đạo đức giả này, định lên lầu trước. Anh ở trong xe tìm kiếm lung tung một hồi, mới vừa sờ đến gói thuốc lá, hình bóng Lục Yểu Yểu lại hiện lên trong đầu.

Nghĩ nghĩ, anh vứt điếu thuốc đi, bước ra khỏi xe.