Chương 15: Phụ trách với em (1198)

Làn gió nhẹ lướt qua tóc cô, Lục Yểu Yểu ngồi ở ghế phó lái, không nói một lời nào.

Từ “Được” gần như sắp thốt ra, nhưng tới bên miệng lại dừng lại, Thẩm Hàn Chu thực sự sẽ ở bên cô mãi mãi sao? Gió thổi khiến lòng cô xao xuyến, lo sợ bất an, cô vừa khẩn trương vừa khổ sổ.

“Sao?" Thẩm Hàn Chu lái xe, chuẩn bị tối nay đưa cô đi xem buổi hòa nhạc, “Không vui à?”

“Không ạ.” Cô nắm chặt tay, không biết nên nói gì.

“Anh không vội muốn nghe đáp án của em.” Thẩm Hàn Chu có kiên nhẫn để chờ đợi, vì thế anh an ủi, “Nếu em quyết định được rồi thì nói cho anh biết.”

Hai người đi đến lối vào của Phòng hòa nhạc thành phố, trên tường kính treo đầy các loại poster của các vở nhạc kịch, phim, buổi biểu diễn. Thẩm Hàn Chu nhìn thoáng qua tấm poster lớn nhất kia.

“Cuộc thi tuyển chọn ca sĩ ngôi sao?” Anh tò mò lại gần nhìn, “Có phải là cuộc thi tìm kiếm tài năng bắt đầu từ năm ngoái không?”

“Vâng.” Lục Yểu Yểu gật đầu, “Lâm Thư, quán quân năm ngoái, hiện tại đã là ca sĩ nổi tiếng khắp trên mạng rồi, em vẫn luôn chú ý đến cái đó, nghe nói tuyển chọn rất nghiêm ngặt.”

“Thật hâm mộ bọn họ, có thể đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe.”

“Yểu Yểu muốn đi?” Thẩm Hàn Chu liếc nhìn hạn chót của buổi thử giọng, “Tuần sau là hết hạn đăng ký.”

“Không, không có.” Lục Yểu Yểu vội vàng xua tay, “Em không nhìn thấy, ngay cả tư cách báo danh cũng không có.”

“Ai nói vậy?” Thẩm Hàn Chu bất đắc dĩ mà liếc cô một cái, “Bên trên không nói là em không được tham gia.”

Buổi biểu diễn đang đến gần, hai người không đứng lại thêm nữa. Hôm nay là buổi hòa nhạc giao hưởng đặc biệt của Hisaishi Joe, bản nhạc đầu tiên là “Princess Goldfish on the Cliff”. Khi nhạc vang lên, Thẩm Hàn Chu nghiêng mặt nhìn Lục Yểu Yểu.

Cô mỉm cười, hai tay đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ nhịp, Thẩm Hàn Chu vừa mới hỏi cô muốn uống gì không thì đã bị cô đè tay lại.

Lục Yểu Yểu chăm chú lắng nghe say sưa, dường như không muốn bị người khác quấy rầy.

Thẩm Hàn Chu không có năng khiếu âm nhạc, nên đương nhiên ngoại trừ thấy dễ nghe ra thì anh không thưởng thức ra được cái gì. Bản nhạc kết thúc là “City in the sky” quen thuộc, Lục Yểu Yểu nghe được hốc mắt có chút hồng.

Khi rời khỏi, Thẩm Hàn Chu nắm tay dìu cô xuống cầu thang, tấm poster của cuộc thi ca sĩ lại xuất hiện.

Cả một buổi trưa nghe nhạc, hai người đương nhiên đói bụng, Thẩm Hàn Chu đã đặt sẵn một nhà hàng Pháp, tên là Jour du souvernir, dịch ra là Ngày tưởng niệm, bởi vì hôm nay là sinh nhật cô, tất cả mọi thứ đều đặc biệt ý nghĩa.

Lục Yểu Yểu ngồi vào trong xe, Thẩm Hàn Chu nhìn lướt qua bản đồ, nhà hàng ở khu rừng nhỏ ngoại ô, lái xe mất nửa tiếng, cô xoa xoa tay, có chút bất an.

“Anh Hàn Chu.” Cô rụt rè hỏi, “Em đi nơi công cộng ăn cơm, có phải rất kỳ quái không?”

“Kỳ quái?” Thẩm Hàn Chu hỏi ngược lại, “Có cái gì kỳ quái?”

“Bởi vì em không nhìn thấy.” Cô giải thích, “Chắc là từ trước đến nay họ chưa tiếp đón một người khách như em.”

“Em yên tâm.” Thẩm Hàn Chu quay mặt sang, nở một nụ cười ấm áp với cô, “Trước đây anh thường đến nhà hàng này, sẽ không làm em cảm thấy không vui đâu.”

“Vâng.” Lục Yểu Yểu gật gật đầu.

Xe đậu trên con đường rợp bóng cây, khu rừng nhỏ này được các thương nhân nhìn trúng hai năm trước, giờ đã phát triển thành một tụ điểm của các nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Thẩm Hàn Chu khoác vai cô đi qua một khu đất trống trải, những cột đèn hình đám mây tỏa sáng như những vì sao, tô điểm cho chiếc váy lộng lẫy của cô.

Lục Yểu Yểu hít hà một hơi, không giấu được vẻ khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài ăn cơm kể từ khi bị mù.

Lòng bàn tay Thẩm Hàn Chu ấm áp lạ thường, anh không hề buông tay cô ra, Lục Yểu Yểu cảm thấy thứ đang giẫm dưới chân đã từ bê tông biến thành gỗ.

“Đến nơi rồi.” Thẩm Hàn Chu dẫn cô ngồi xuống chính giữa chiếc bàn tròn, Lục Yểu Yểu thính giác rất tốt, nhưng lại không cảm giác được bên cạnh có người.

“Nhà hàng này làm ăn không được tốt ạ?” Cô cẩn thận dừng lại, Thẩm Hàn Chu dịu dàng nhìn cô cười nói:

“Hôm nay... không tốt lắm.”

“Bởi vì anh đã đặt bao hết nơi này.”

Không đợi Lục Yểu Yểu hỏi, người phục vụ mặc áo đuôi tôm đã bưng rượu vang đỏ lên cho hai người.

“Cô ấy không uống rượu.” Thẩm Hàn Chu giương giọng nói, “Đổi cái khác đi.”

“Ai nói vậy?” Lục Yểu Yểu ương ngạnh ngẩng đầu, lấy hết can đảm nói, “Em muốn uống.”

...

Thẩm Hàn Chu giơ ngón tay lên, chiếc nhẫn màu bạc trên ngón trỏ va chạm vào thành thủy tinh của ly rượu phát ra tiếng vang thanh thúy, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.

“Em chắc chắn?”

“Vâng.” Cô nỗ lực gật gật đầu, lặp lại một lần nữa, “Em muốn uống rượu.”

“Quên đi.” Thẩm Hàn Chu cảm thấy cô thật đáng yêu, vẫy vẫy tay để người phục vụ lui ra, “Để lại cho cô ấy.”

Lục Yểu Yểu kìm nén tim đập, miễn cưỡng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy cay cay, cô căng da đầu uống một hơi cạn sạch, Thẩm Hàn Chu đang cầm ly rượu thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Yểu Yểu.” Anh nhướng mày nhìn cô, “Nếu không chịu được thì đừng uống.”

“Không được.” Lục Yểu Yểu cảm thấy đối phương đang xem thường mình, trong lòng dâng lên một trận phản nghịch, “Em sắp uống xong rồi.”

“Vậy được.” Trước khi món khai vị được dọn ra, Thẩm Hàn Châu nghịch dao nĩa, giả vờ không quan tâm, “Đợi lát nữa uống say rồi, anh không chịu trách nhiệm đưa em về nhà đâu đấy.”

“Anh!” Lục Yểu Yểu khó thở, tâm trạng ăn cơm cũng không còn, Thẩm Hàn Chu sợ anh đùa quá mức, nhanh chóng trấn an, “Được rồi, được rồi, anh nói chơi thôi.”

“Em đã thành niên rồi, anh có thể không phụ trách với em sao?”