Chương 1.1: Tỉnh dậy muộn sau ba vạn năm

Đất trời một mảnh u ám, từng đạo kiếm quang bạch sắc xẹt qua trong không gian, phát ra tiếng xé gió soàn soạt, toàn bộ tụ về hướng mộ Thần Nữ.

Bên trên mộ Thần Nữ, một nam tử đồ đen đứng lơ lửng giữa không trung, trong tay ôm thật chặt người thương. Ở nơi có thể chạm tay đến, chính là Lục Hợp Bảo Châu trấn thủ mộ Thần Nữ, chỉ cần lấy được viên bảo châu này là có thể thuận lợi thi triển thuật Phục Hoạt.

"Hân Nhi... Hân Nhi của ta..."

Xung quanh tụ tập đầy tiên nhân áo trắng, vây quanh hắn lại, hết lời khuyên bảo:

"Thượng tôn Ly Uyên, xin hãy nghĩ lại! Một khi lấy đi bảo châu, thi thể Thần Nữ thối rữa, cung Bất Chu sụp đổ, nhân gian không còn thứ gì bảo vệ, đối với muôn dân mà nói chính là tai bay vạ gió!"

"A a a a..." Nhưng nam tử đã điên cuồng kia không thể nào đáp ứng, hắn đau buồn nhìn bạn đời trong ngực, nói: "Muôn dân liên quan gì đến ta? Thần Nữ đã sớm qua đời, lưu lại bảo châu cũng chỉ để xác không thối rữa thôi, vì gì mà không thể dùng để hồi sinh Hân Nhi? Nói cái gì mà Thần Nữ yêu thế nhân, lại mong mỏi cái hư danh sau khi chết này chứ, ha ha ha ha! Giả nhân giả nghĩa!"

Nói xong, hắn không chút do dự, ngưng tụ pháp lực, vươn tay lấy Lục Hợp Bảo Châu. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phải đối mặt với trận hộ pháp, cho dù liều mất nửa cái mạng, hắn nhất định phải hồi sinh Hân Nhi!

Nhưng không biết tại sao, trận hộp pháp không có chút động tĩnh nào, Lục Hợp Bảo Châu dễ dàng rơi vào tay.

Chúng tiên hợp lực tấn công, từng đạo kiếm khí lẫn thuật pháp đồng thời bắn về Ly Uyên. Nhưng Lục Hợp Bảo Châu đã trong tay hắn, tu vi hắn tăng mạnh, xung quanh hình thành một tấm chắn to lớn.

Hắn thâm tình nhìn bạn đời, trong miệng niệm chú Phục Hoạt, sau đó ngửa mặt lên trời, rít gào:

"Hồi sinh đi!!! Bạn đời của ta!!!!"

Một vệt kim quang oanh tạc, thần lực bên trong Lục Hợp Bảo Châu không ngừng tràn vào cô gái xinh đẹp đã chết kia, tấm chắn cùng pháp thuật công kích va chạm nhau, tóe ra từng đạo tiên mang, như là kinh lôi trong trời đêm, sợ tới mức phàm nhân phải trốn trong nhà không dám ló đầu.

Một thiếu niên ma tộc trong rừng lén nhìn lên trời, tùy thời mà động, dù chỉ là mượn linh lực văng ra kia, nhưng cũng cực kỳ có tác dụng lớn.

Nhưng mà, chỉ trong một cái chớp mắt.

Sắc trời chợt bừng sáng, mây đen tiêu tán.

Trong ngôi mộ hơi đổ nát của Thần Nữ dần dần tỏa ra ánh sắc màu, mơ hồ có thể thấy bóng người bên trong.