4h30 chiếc Bentley đen đậu trước Jakomo. “Cô ra đi tôi đậu xe trước cổng”. Anh nhắn tin cho cô.
Trong lúc đó cô ra ngoài pha 1 ly cafe điện thoại vẫn để trong phòng làm việc.
Diệu Ngọc lấy bình nước sôi định cho vào cafe của mình thì bị đυ.ng trúng tay cầm nên nước quăng vào tay bên kia của cô. Khôi Nguyên thấy vậy liền chạy lại xem vết thương cho cô. Khôi Nguyên là nhân viên trong cửa hàng của cô.
“Tay chị đỏ hết rồi, phải nhanh ngâm vào nước lạnh chứ không để chút nữa sẽ bỏng hết đó”. Nói rồi cậu cầm tay cô cho vào bồn rửa tay bên cạnh. Cho nước chảy vào tay cô sau đó cậu thổi cho cô đỡ cảm thấy rát.
Tất cả những hành động đó đã có người đứng quan sát từ lâu. Đợi 1 lúc không thấy cô trả lời tin nhắn nên anh vào cửa hàng tìm cô. Chứng kiến người đàn ông khác quan tâm cô mặt anh nóng bừng tay thì đã co thành nắm đấm. Anh chạy lại dựt tay cô khỏi tay Nguyên.
“Sao em bất cẩn vậy, tay em đỏ hết rồi. Trên xe anh có thuốc trị bỏng. Ra xe đi anh bôi lên giúp em” vừa nói mắt anh liếc về phía Nguyên, 1 tay thì cầm tay cô tay còn lại thì ôm eo cô như để đánh dấu chủ quyền.
“Về chị nhớ bôi thuốc nha đừng để lại sẹo. Em đi làm việc tiếp”. Nói rồi Nguyên chào cô và Hoàng.
Thấy Nguyên đi khỏi cô cũng rút tay ra khỏi tay anh, cô nói “Để tôi lên lấy túi rồi mình đi”
“Tay cô đau lắm không” anh nhìn vào vết thương trên tay cô hỏi
“Tôi không sao” nói rồi cô lên tầng trên lấy túi.
2 người ra xe. Anh lấy hộp thuốc có sẵn trong xe bôi lên cho cô. “Lần sau cẩn thận. Đừng để bản thân bị thương”. Vừa bôi thuốc anh vừa nói
“Tôi biết rồi. Trễ rồi anh lái xe đến trường đi”. Nhìn đồng hồ đã là 4h15 rồi cô không muốn con cô đợi lâu.
Ăn tối xong cô lên phòng trước vì bà thấy tay cô bỏng nên cũng không để cô làm gì. Muốn cô nghỉ ngơi sớm để vết thương nhanh lành. Lên phòng cô ngồi vào bàn làm nốt việc còn dang dở ở cửa hàng.
1 lúc sau anh cũng lên. “Tay bị thương như vậy còn cố làm việc. Qua đây tôi bôi thuốc cho nhanh lành” anh cầm hộp thuốc ngồi trên giường đợi cô.
Thấy vậy cô cũng đưa tay cho anh bôi. Mặc dù ly thân nhưng anh luôn quan tâm cô. Chẳng bao giờ thích người đàn ông khác gần gũi cô, hay cô bị vấn đề gì anh cũng sẽ chăm sóc hết mức có thể. Không gian yên tĩnh có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của anh. Nhìn thấy tên người gọi anh tắt máy tiếp tục bôi thuốc cho cô. Điện thoại vang lên lần nữa anh không quan tâm miệng vẫn đang thổi vào vết bỏng của cô.
“Cô ta đợi anh kìa” nói rồi cô rút tay mình lại sau đó nằm lên giường
Anh khó xử nói “Mặc kệ cô ta”
Lúc này tiếng chuông đã tắt. Được 1 lúc lại vang lên nữa thấy cô nằm lên giường nhắm mắt giả vờ ngủ anh mang điện thoại ra ban công nghe.
“Đã nói là đừng gọi anh vào giờ này mà” anh tức giận nói
“Sao vậy anh đang ân ái cô vợ khúc gỗ của anh hay gì? Đêm nay anh không đến em sẽ đến nhà anh đó” Diệp Anh lên giọng nói
Thấy cô người yêu mình cứng đầu anh cũng đành chiều theo ả “30 phút nữa anh đến”
“Yêu anh” nghe vậy cô vui mừng nói
Cúp điện thoại anh vào phòng thấy cô vẫn nằm trên giường nhắm mắt. “Tôi có việc phải ra ngoài 1 chút” nói rồi anh mặc thêm áo khoác rồi đi.
Vừa mở cửa phòng đã thấy Phan Kiên đứng sẵn cậu bé muốn vào ngủ cùng mẹ. Thấy anh mặc áo khoác cậu hỏi “Ba ra ngoài ạ”
Anh khó xử nói “Ừ! Ba có việc phải ra ngoài 1 chút. Con vào ngủ cùng mẹ đi” anh xoa đầu con trai rồi mở cửa cho con vào.
Phan Kiên trèo lên giường ôm mẹ.
“Tay mẹ còn đau không” cậu bé vừa ôm vừa nhìn tay cô
“Ba mới bôi thuốc cho mẹ. Mẹ hết đau rồi”
“Tay mẹ còn đỏ nhiều quá” cậu nhìn vào tay cô lo lắng nói
“Vài hôm nữa là hết đỏ rồi. Mẹ không sao. Cục cưng ngủ đi”
“Dạ! Mẹ ngủ ngon” cậu nói rồi ôm cô ngủ.