7h30 sáng tại Phan gia, 4 người đang dùng bữa sáng. Đến 7h50 Phan Hoàng đưa con trai đến trường theo thói quen Diệu Ngọc luôn đưa con trai ra xe đợi khi xe rời đi cô mới quay vaò nhà. Cô vào dùng nốt bữa sáng cùng ba mẹ chồng rồi thay đồ đi làm.
Khi thay đồ xong bước xuống phòng khách cô gặp mẹ chồng, chưa kịp chào mẹ để đi làm bà nói: “hôm nay mẹ có hẹn chơi golf cùng vài người bạn, về hơi trễ nên con và 2 ba con Hoàng ăn cơm trước không cần đợi mẹ”
Nghe bà nói xong cô lễ phép đáp lại: “vâng ạ, mẹ đi chơi vui vẻ”
Gọi là mẹ chồng chứ thật ra ông bà yêu thương cô như con ruột. Từ lúc cưới cho đến bây giờ cô chưa phải “làm dâu” một lần nào. Bà thương cô là bởi vì vợ chồng cô kết hôn rất sớm, khi cô chỉ mới 22 tuổi Phan Hoàng lớn hơn cô 2 tuổi. Bà Phương luôn nói “tuổi đó ai cũng đang thực hiện ước mơ, ai mà chịu làm vợ sớm như vậy”. Vì thế bà tạo điều kiện để cô được làm đúng với nghề cô yêu thích là kinh doanh cửa hàng nội thất. Đôi khi vợ chồng cãi nhau bà Phương luôn đứng về phía con dâu. Khiến anh đôi lúc cũng tủi thân không biết bản thân là con ruột hay con ghẻ.
8h15 cô có mặt tại Jakomo cửa hàng nội thất thuộc tập đoàn Phan gia hiện do cô quản lí. Theo thói quen sau khi xem những thiết kế sản phẩm mới của công ty cô sẽ đến xưởng để kiểm tra chất lượng trước khi cho xuất kho để bán.
Hôm nay con trai nói thèm bít tết nên sau khi kiểm tra các sản phẩm không có lỗi gì cô cũng về nhà sớm. Đi siêu thị mua những món cần thiết để về chế biến bò. Mặc dù ít khi xuống bếp nhưng tài nấu nướng của cô rất ngon. Vì từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, mỗi khi bà nấu ăn cô đều đứng kế bên xem rồi hỏi công thức… bởi vậy mỗi khi con trai nói thèm món gì cô cũng sẽ làm được mà không cần nhờ người giúp việc.
Đến 5h cô đến trường đón con. Buổi sáng chồng sẽ đưa con đi học sau đó anh đến công ty. Buổi chiều cô sẽ đón con vì cô thường sẽ xong việc sớm hơn anh.
Vừa đến trường Phan Kiên đã vẫy tay chào cô: “Thưa mẹ Kiên mới học về, mẹ hôm nay làm việc có mệt không, mẹ có làm bít tết cho Kiên được không?”
Chỉ mới 4 tuổi nhưng Phan Kiên là đứa trẻ năng động và tình cảm. Cậu bé rất thương mẹ và rất hay nịn mẹ nên đôi khi có chuyện gì làm cô buồn nghĩ đến con cô sẽ vui vẻ trở lại.
Cô vui vẻ trả lời con trai: “Hôm nay mẹ làm không mệt. Mẹ làm bít tết xong hết rồi đợi con trai về là ăn ngay thôi”
Về đến Phan gia cô nói: “Bà nội có hẹn với bạn nên bảo gia đình mình ăn cơm trước không cần đợi, con có muốn đợi ba về ăn cùng không”
Phan Kiên vui vẻ đáp: “có ạ, mẹ gọi ba đi Kiên lên tắm rồi đợi ba về ạ”
Nghe con trai nói thế cô gửi tin nhắn cho anh: “hôm nay mẹ đi chơi golf về trễ, con đợi anh về ăn cùng, anh có về được không”
1 phút sau có thông báo tin nhắn: “giờ tôi về”
15 phút sau anh về tới nhà. Thấy ba Kiên chạy tới ôm hôn: “ba về ăn cơm cùng Kiên”
Nghe con trai nói vậy anh ôm cậu bé vào lòng: “ba phải về ăn cùng con trai cưng của ba chứ”
Thấy con trai vui như vậy cô đang chuẩn bị đồ ăn cũng bất giác cười theo.
Cả 3 người cùng nhau ăn cơm trò chuyện vui vẻ. Phan Kiên có phòng riêng nhưng luôn muốn được ôm mẹ. Tối nào cậu bé cũng xin vào ngủ cùng ba mẹ.