Editor: đỗ béo Betor: mèomỡTôi đắm chìm trong hồi ức, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Xi Ly Quân nhấn mũi chân, lại ép hỏi: “Ta có chỗ nào không bằng hắn?”
William nhịn đau, hình như rất muốn nói chuyện, đáng tiếc chỉ có thể hừ hừ được vài tiếng.
“Nên nói thế nào nhỉ? Để tôi thử ví dụ nhé.” Giải thích với biếи ŧɦái thật sự rất vất vả, tôi đỡ trán suy nghĩ, sau đó bảo anh ta giải chú cấm âm cho William, ra hiệu để anh ta đừng xen vào, sau đó xoay người hỏi, “William, không phải anh lại trộm đồ ăn cho chó trong nhà đi ấy con chó hoang bẩn thỉu dơ dáy xung quanh đấy chứ?”
William không biết nói dối, đảo mắt lia lịa, thật thà thừa nhận, sau đó giải thích rất đáng thương: “Đồ ăn cho chó trong nhà đều là của tôi, tôi ăn ít đi một tẹo cũng không sao. Nhưng những chú chó này rất đáng thương, tôi còn cho ba con mèo lạc ăn nữa…”
“Quả nhiên, ” tôi thở dài, lại hỏi, “Tôi đã từng nói tôi rất ghét đám chó kia chưa? Mỗi lần bọn chúng thấy tôi đều cắn lung tung, còn làm bẩn quần áo với váy của tôi nữa, anh đuổi chúng đi nhé?”
William hiền lành đồng ý: “Vâng.”
Tôi hỏi: “Tôi nói rồi đấy nếu anh tiếp tục nuôi chúng, tôi sẽ tức giận không quan tâm đến anh nữa?”
William khẩn trương, ngữ điệu liền thay đổi: “Vâng…”
Tôi hỏi: “Biết mà anh còn nuôi?”
“Nhưng, nhưng…” William lắp bắp cầu xin, “Những chú chó đó thật sự rất đáng thương, đặc biệt là chú chó già kia. Trước kia chúng tôi cũng có quen, sau khi bị bệnh nó bị nữ chủ nhân đuổi ra khỏi nhà, cũng không có sức để đi nữa. Tôi không cho ăn thì nó sẽ chết mất. Bọn họ rất tốt, tôi không thể không quan tâm đến họ. Dạ Đồng, cô đừng giận, tôi sẽ bảo họ cách xa cô một chút, không để họ sủa cô nữa…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Xi Ly Quân, nói thật: “Đây là đáp án.”
Xi Ly Quân ngây người rất lâu, tức giận nói: “Nói linh tinh! Thế này sao tính là đáp án được!”
Tôi quay đầu, tiếp tục hỏi William: “Nếu tôi thích Hoa Bán Phàm trước, đuổi anh đi, anh có gϊếŧ anh ta không?”
William sửng sốt thật lâu mới đáp: “Làm sao có thể…”
Tôi hỏi: “Anh sẽ làm thế nào?”
William oán giận nói: “Tuyệt đối sẽ không hết hi vọng, hết sức nỗ lực, ra sức tiến bộ, tiếp tục làm người thứ ba quấn quýt cậy góc tường.”
Tôi sửa đúng: “Ngu ngốc, cậy góc tường xong mới có khả năng làm người thứ ba!”
Xi Ly Quân tức giận đến mức đen mặt rồi.
William thừa dịp còn có thể nói chuyện được, vội vàng khinh bỉ Xi Ly Quân: “Xi Ly Quân, anh dù gì cũng là một người đàn ông có suy nghĩ, gặp phải vấn đề sao lại không bằng nổi một con chó? Tôi biết Dạ Đồng chưa được lâu, cũng biết cô ấy bốc đồng, chỉ giỏi nói miệng. Tuy thích nổi giận lung tung, nói linh tinh, nhưng không có nghĩa là cô ấy sẽ làm thật. Phải phân tích tình huống cụ thể, đám chó lạc xung quanh tôi đã chăm từ lâu này, nếu cô ấy thật sự rất ghét thì đã tự ra tay đuổi chúng đi rồi, còn cần mắng tôi sao? Hơn nữa Chu Tư Tư đã từng nói, con gái nói ghét có đôi khi là thích, giống như cô ấy ngày nào cũng bảo tôi thu dọn đống truyện tranh doujinshi cô ấy ghét nhất, khinh bỉ vẹt giấu truyện đam mỹ, nhưng sau này cô ấy lại thường trốn trong ổ mèo xem trộm, còn cười không ngừng…”
“Đợi đã!” Tôi vội vàng ngăn cản lời phát biểu thiếu não của anh ta, “Tôi không xem, chỉ tiện thì lật qua thôi… Nhân tiện đây, kiểm tra xem sách báo được xuất bản bây giờ có đảm bảo không, tốt hơn hết là nhanh chóng báo cho cảnh sát để xử lý. Tôi không thích truyện doujinshi ấu trĩ giống anh, càng không thích đam mỹ đen tối quái dị của vẹt đâu! “
William ra vẻ đã hiểu gật gật đầu, nói với Xi Ly Quân: “Nhìn đi, chính là như thế đấy.”
Xi Ly Quân không để ý đến sắc mặt của tôi, lại lôi hận cũ hoa sơn trà năm đó ra, hỏi: “Chẳng lẽ nàng chỉ tiện miệng nói thôi sao?”
“Dạ Đồng dị ứng với phấn hoa, cô ấy nói không hề đặt chân đến Hà Sơn là thật.” William rất chuyên nghiệp giải thích, “Nhưng cô ấy đâu nói không cho phép anh chạy tới Hắc Sơn quấn lấy cô ấy! Anh chuyển nơi ở qua đấy, ngày ngày tản bộ về Hà sơn xem hoa cũng được. Hơn nữa… Với tính cách và tâm tư của cô ấy, cho dù có ghét hoa của anh thật thì cùng lắm cũng chỉ chạy đến nhổ ít lá cây, ngắt mấy bông hoa, làm chút trò đùa dai, thả lên hoa chút nấm để anh tức giận đến buồn bực chứ không phá hoa thật. Dù sao cô ấy thích đánh người vô tội, nhưng sẽ không gϊếŧ kẻ vô tội.”
William rất hiểu tôi, Tô Trọng Cảnh năm đó cũng vậy.
Tôi đã từng nói với Tô Trọng Cảnh về chuyện Xi Ly Quân, chàng cũng từng nói giống như William: “Nàng thích đánh nhau, thích bới móc, thích trêu người, thích làm một ít chuyện xấu, nhưng nàng rất ít khi gϊếŧ người vô tội. Năm đó nếu Xi Ly Quân không phải gϊếŧ hổ yêu, chạm vào cấm kỵ của nàng, cho dù anh ta cuốn quýt lấy nàng, cùng lắm cũng chỉ bị châm chọc khıêυ khí©h, ba ngày hai bữa đánh vài trận, cho dù không có tình cảm nàng nhất định cũng sẽ không thẳng tay như vậy.”
Bóng dáng William và Tô Trọng Cảnh dần dần trùng lên nhau.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trước lúc mình bị nhốt vào Hắc Ngục, Lam Lăng từng nói, anh ta sẽ nói tốt cho Tô Trọng Cảnh trước mặt thượng tiên. Lấy tuệ căn và phẩm chất của Tô Trọng Cảnh, dù lên thiên giới làm công thì vẫn thành tiên. Sao chàng lại có thể rơi vào luân hồi chịu khổ, còn biến thành một con chó được?
Thiên giới đều là lũ lừa đảo! Chỉ giỏi bắt nạt người tốt!
Mũi tôi đã lâu không chua xót thế này, có chút khó chịu, hận không thể lập tức bắt Lam Lăng ra đây hỏi cho rõ ràng.
William không sợ chết, tiếp tục chỉ trích Xi Ly Quân: “Anh không hiểu gì về cô ấy đã làm xằng làm bậy, quả nhiên là đần độn!”
Xi Ly Quân làm sao chịu được cơn giận vô cớ này, đạp mạnh một phát lên đầu William, đá mạnh đến mức có thể làm bay óc anh ta ra mất.
Tôi đã chuẩn bị trước, bay lên, ngồi xổm xuống duỗi vuốt ngăn lại một cước kia. Trong lòng tôi biết, dù thế nào hôm nay Xi Ly Quân cũng phải lấy mạng William. Dù anh ta có phải là Tô Trọng Cảnh chuyển thế hay không tôi cũng không thể để anh ta chết được. Vì thế tôi nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm cười: “Bánh Chưng mạnh mẽ hơn anh nhiều! William cũng mạnh hơn anh! Năm nghìn năm trước anh là đồ ngốc, năm nghìn năm sau anh vẫn là đồ ngốc! Họ thích tôi đều tự mình cố gắng. Anh thích tôi nhờ vào việc không ngừng tổn thương người khác! Nếu có ngày, anh có người trong lòng, chẳng lẽ lại gϊếŧ tôi vì cô ấy sao?! Đồ ngốc vô tình vô nghĩa như vậy, sao tôi có thể thích được! Bị nhốt năm nghìn năm là đáng lắm! Anh gϊếŧ hổ yêu, gϊếŧ Hoa Bán Phàm, hôm nay tôi sẽ tính sổ hết với anh!”
Hai mắt Xi Ly Quân biến thành màu đỏ rực như lửa, tóc bạc bay phấp phới giống như ác ma địa ngục. Đôi tay anh ta run lên, hai cái roi thép mang theo kịch độc xuất hiện trong lòng bàn tay. Anh ta quất thẳng vào không trung, hòn đảo nhỏ trên hồ Kính Nguyệt bắt đầu rung chuyển, mặt đất xuất hiện vết nứt, cây cối hoa cỏ héo rũ, ngay cả mặt trăng trên trời cũng bị khói độc che mất ánh sáng. Đến cả đồng bọn anh ta mang theo cũng không dám tới gần khí độc này, đứng lùi ra xa, bày trận, canh giữ bốn hướng ở đảo nhỏ đề phòng chúng tôi bỏ chạy.
Tôi tóm lấy William đang nằm trên mặt đất, cắt đứt dây thừng. Đang định ném anh ta vào trong hồ, lại bị Voi yêu ngăn lại.
William giãy dụa: “Dạ Đồng, tôi không biết bơi!”
Tôi ném anh ta ra một xó, tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Trốn đi, tìm được cơ hột thì xéo ngay, về rồi tôi sẽ xử lý anh!”
Đáng tiếc tên kia xem quá nhiều phim truyền hình thiếu não, còn muốn xông vào: “Chúng ta đồng sinh cộng tử! Có chết thì cùng chết!”
Tôi muốn dùng ánh mắt xé xác cái tên ngu ngốc này.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tủi thân cụp tai xuống: “Biết rồi, tôi vướng víu …”
Năm nghìn năm, Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục, ngoài tu luyện ra thì cũng chỉ tu luyện.
Tôi không chăm chỉ như anh ta, thường chỉ đi đánh nhau linh tinh, thực lực giữa hai chúng tôi không chỉ chênh lệch lớn bình thường thôi đâu. Tôi chỉ có thể dùng ý chí, nén chân khí cố gắng tránh né roi độc của anh ta, chỉ hận William không phải là Athena giúp tôi bùng nổ tiểu vũ trụ giác quan thứ sáu nào đó.
Tôi thừa dịp khói độc cản trở tầm nhìn, hóa ra rất nhiều phân thân, che mắt kẻ địch.
Xi Ly Quân đánh vào một trong số những phân thân đó.
Trong nháy mắt phân thân đã nát bét.
Anh ta chần chờ trong giây lát, lại quay đầu tấn công những phân thân còn lại.
Tôi ẩn thân cách đám phân thân bị đánh không xa, che hơi thở, liều mạng tập trung số chân khí còn lại, thừa dịp anh ta nhìn đi chỗ khác, tôi tiến vào góc chết lặng lẽ chém vào lưng anh ta. Xi Ly Quân đã sớm phòng bị, nhanh chóng quay lại, chỉ bị móng vuốt của tôi sượt qua, tượng đồng hình thị trưởng bị chặt mất một bên tay, rơi vào trong nước. Anh ta chỉ bị thương mấy vết không sâu, sau đó anh ta ném vôi trong tay trái về phía tôi, phá giải thuật ẩn thân của tôi.
“Trước đây đi qua nhà của một thợ thủ công, phát hiện ra vật này phá giải được thuật ẩn thân của nàng.” Xi Ly Quân không nhanh không chậm nói, “Đã bao nhiêu năm rồi nàng vẫn dùng cách cũ rích này, không có trò gì mới mẻ hơn sao?”
Tôi bị nghẹn đến ho sặc sụa, chảy cả nước mắt.