Rượu thơm món ngon đầy bàn, để tiện động tay động chân tôi xui hắn đuổi đầy tờ nha hoàn ra ngoài, sau đó chuốc rượu cho hắn. Đêm qua canh ba, rượu qua ba tuần, người đã say chuếnh choáng, tôi cầm bầu rượu cười tủm tỉm tiếp tục chuốc rượu hắn.
Chu Đại Lang mắt say lờ đờ mê ly, nhìn tôi khen: “Ta chưa bao giờ gặp mỹ nhân nào đẹp hơn nàng.”
Tôi biến về dáng yêu quái: “Đương nhiên.”
Chu Đại Lang lắc lắc lư lư hỏi: “Mỹ nhân, trên đầu nàng có cái gì đấy?”
Tôi rung rung tai mèo: “Là tai.”
Chu Đại Lang mơ mơ màng màng hỏi: “Mỹ nhân, trên móng tay nàng là cái gì thế?”
Tôi liếʍ liếʍ móng vuốt: “Là móng vuốt.”
Chu Đại Lang dụi dụi đôi mắt, hỏi lại: “Mỹ nhân, cái lông xù dưới váy nàng là cái gì thế?”
Tôi cười hì hì nói: “Là cái đuôi.”
“A, là cái đuôi, cái đuôi…” Chu Đại Lang đột nhiên tỉnh rượu, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nhìn chằm chằm vào tôi, dùng cả lẫn chân bò lùi về phía sau, “Yêu, yêu…”
Phản ứng của con người khi thấy yêu quái chẳng có gì mới mẻ. Tôi không đợi hắn lên tiếng, đã bịt kín cái miệng của hắn, hung ác nói: “Con người ti tiện, dám động thổ trên đầu thái tuế bà đây? Chán sống rồi sao?”
Sắc mặt Chu Đại Lang xanh mét, rất giống cô gái yếu ớt bị xâm phạm không ngừng giãy dụa.
Tôi đá một phát thật mạnh vào hạ thân của hắn.
Chu Đại Lang chảy nước mắt nước mũi, ngũ quan đau đớn vặn vẹo. Nghe nói hắn là con trai độc nhất của Chu gia, cha hắn luôn làm chuyện xấu, ngày nào cũng bị người ta nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn… (Dạ Đồng thân thiện nhắc nhở: cứ nguyền rủa nhiều là sẽ linh nghiệm, tốt nhất là đừng nên làm quá nhiều chuyện xấu).
Tôi nhét ‘phấn Vong Ưu’ lấy từ chỗ bướm yêu vào miệng hắn, xóa bỏ trí nhớ đêm nay. Đáng tiếc tôi sử dụng độc dược không thành thạo lắm, quên mất là phải cho bao nhiêu, nên đổ hết vào. Miệng hắn sùi bọt mép, ngất xỉu, sau khi tỉnh thì ngay cả tên mình là gì hắn cũng quên. Tôi thấy rất vừa lòng, lấy nước trà nước rửa thuốc nước dính trên tay, biến về hình dáng mèo.
Sáng hôm sau, người Chu gia phát hiện ra Đại Lang biến thành kẻ ngốc, nghi ngờ tôi là thích khách kẻ thù phái tới, dán thông cáo truy nã treo giải thưởng khắp nơi, nhưng tôi và Tô Trọng Cảnh đã cao chạy xa bay rồi.
Trên đường, Tô Trọng Cảnh nắm lấy tay tôi, anh ta nói: “Dạ Đồng, cảm ơn cô.”
Bỗng nhiên tôi có cảm giác như bị sét đánh, vội rút tay về, không nói gì.
Tôi chưa bao giờ tiếp cận trái tim loài người gần như vậy, gần đến mức khiến mèo không biết phải làm sao.
Tôi không ghét người đàn ông này, anh ta rất ấm áp giống như ánh sáng mặt trời tôi yêu nhất, dù tôi có kỳ quặc đến cỡ nào, anh ta vẫn có thể chiếu đến nơi sâu nhất trong lòng tôi. Tôi cũng không để ý khi bị anh ta nhìn thếu, sự tin tưởng này xuất phát từ nội tâm cho dù anh ta không phải là người trong tộc tôi. Thậm chí tôi còn cảm thấy ở cạnh anh ta rất vui vẻ, cảm giác đó là gì vậy?
Tô Trọng Cảnh đợi thật lâu, hỏi: “Dạ Đồng, khóe miệng cô cong lên kìa, nhớ đến chuyện gì buồn cười sao?”
Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình đang nghĩ linh tinh, vội quay mặt đi, cười lớn che giấu: “Tôi phát hiện ra tên anh không hay lắm, Trọng Cảnh Trọng Cảnh, không thuận miệng. Yêu quái ngốc chắc chắn sẽ không nhớ được, tôi đặt cho anh tên mới là ‘Bánh Chưng’ nhé! Bánh chưng bánh chưng, đồ ăn ngon sẽ nhớ lâu hơn!”
Tính tình Tô Trọng Cảnh rất tốt, anh ta cười không phản đối.
Tôi thấy anh ta im lặng, gọi “Bánh Chưng Bánh Chưng” vô số lần.
Tô Trọng Cảnh hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Không thể ở lại Lạc Dương được”, tôi nghĩ kỹ, “Yêu lực của tôi khôi phục hơn nửa rồi, cũng đủ để đối phó với yêu quái tầm thường. Anh theo tôi về Hắc Sơn đi, đó là địa bàn của tôi, không có ai dám bắt nạt anh. Nếu anh không thích…”
Phần lớn con người không thích ở cùng yêu quái thế nhưng Tô Trọng Cảnh lại cười gật đầu với tôi, không có chút không tình nguyện nào.
Tôi mừng rỡ, lấy miếng ngọc từ trong ngực ra, ném cho anh ta, đắc ý nói: “Thấy anh biết điều, thưởng của anh.”
Tô Trọng Cảnh nhận lấy miếng ngọc, vui mừng nhướn mày, vội vàng hỏi: “Sao cô lấy về được?”
“Không phải trộm.” Tôi biết anh ta không nhận những đồ ăn trộm, cho nên giải thích, “Buổi sáng ra khỏi Chu phủ, tôi mang theo mấy nữ yêu giả làm nha hoàn Chu phủ đến hiệu cầm đồ, nói với ông chủ hiệu cầm đồ chủ nhân miếng ngọc là ân nhân của tôi, ân nhân của tôi cùng trường với Chu Đại Lang, Chu Đại Lang bảo tôi chuộc nó, trả lại cho ân công. Chu Hưng có ác danh là ác, thường xuyên tùy tiện bịa đặt tội danh bắt người vô tội. Ông chủ hiệu cầm đồ cũng chỉ là dân chúng bình dân, nào dám để lão ta biết mình ăn hϊếp bạn cùng trường và người của con trai ông ta? Ông ta sợ đến nhũn chân, bị tôi dọa cho hai lần, khóc lóc muốn tặng không, nhưng tôi theo giá gốc trả bạc cho ông ta … Cho nên cũng không tính là lừa đảo!”
Miếng ngọc được ông chủ hiệu cầm đồ xâu cho sợi tơ hồng, làm thành dây cài cát tường.
Tô Trọng Cảnh vui mừng vuốt ve hoa văn trên miếng ngọc, ngay cả đôi mắt cũng cười.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy không làm trộm cũng không tồi.
Anh ta lại vươn cánh tay đầy sẹo ra, kéo tay tôi.
Lần này tôi cứng ngắc trong giây lát nhưng không rụt về.
Dây tơ hồng quấn lên cổ tay trắng nõn, ngọc thạch xinh đẹp áp lên da thịt, mịn màng thoải mái. Anh ta cúi đầu, cẩn thận buộc thành một nút thắt xinh đẹp, như một món đồ gốm thiêng liêng thần kỳ nhất được thợ thủ công của hoàng gia chế tác. Ánh mắt anh ta mang theo tình ý nhàn nhạt nhưng không có chút khinh nhờn nào, giống như tín đồ ái mộ Phi Thiên trên bức bích họa Đôn Hoàng. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta dồn dập, nhiệt độ cơ thể tăng cao, còn cả nội tâm tràn đầy sự dịu dàng.
Mặt tôi nóng bừng, lại sợ anh ta phát hiện ra tôi đỏ mặt, vội vàng ngạo mạn “Hừ” một tiếng để che giấu, đưa tầm mắt ra chỗ khác nhìn núi rừng xanh mướt cố gắng bình tĩnh, trong lòng không hiểu sao lại vui vẻ.
******
Tôi lo cho thể chất con người của Tô Trọng Cảnh nên dọc đường đi du sơn ngoạn thủy mất hai tháng mới về đến Hắc Sơn.
Đám yêu quái có mức tiếp nhận rất cao với diện mạo của con người, đàn ông đẹp trai và đàn ông xấu xí chẳng khác gì nhau, cho nên chúng không kỳ thị vẻ ngoài của Tô Trọng Cảnh. Nhưng đa số con người đều ghét yêu quái, yêu quái cũng ghét con người. Bọn chúng thấy tôi đưa con người về nhưng không phải làm đồ ăn đều cảm thấy không hiểu, đến cả cấp dưới thân tín của tôi cũng oán giận. Nhưng chúng sợ phong cách bá đạo của tôi cho nên chúng oán giận thì oán giận, chứ không dám tùy tiện làm hại Tô Trọng Cảnh.
Tôi đã đánh không ít yêu quái nói xấu Tô Trọng Cảnh để cảnh cáo nhưng vẫn có chút lo lắng.
May mà nhân phẩm Tô Trọng Cảnh tốt đến cả yêu quái cũng thích, không chỉ không làm xằng làm bậy, ỷ thế hϊếp người, mà những lúc tôi bắt nạt yêu quái, anh ta còn có thể nói giúp, giảng hòa, dẹp yên cơn giận của tôi. Dần dà, mọi người cũng chấp nhận sự tồn tại của anh ta, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện với anh ta.
Có một hôm, bướm yêu đến tìm Tô Trọng Cảnh tán gẫu, hỏi anh ta về trang phục cung nữ mới nhất ở Lạc Dương. Tô Trọng Cảnh trong lúc vô tình đã nhắc tới một bài thơ hay, còn hết lời ca ngợi. Chỉ khổ nỗi Hắc Sơn ở biên giới Trung Nguyên, hoang vu hẻo lánh, con người biết chữ cũng không nhiều huống chi là yêu quái? Nói về việc học hành, lật tung toàn bộ yêu quái Ngũ Sơn lên cũng không tìm ra được một tên, ấn tượng đầu tiên của chúng về người đọc sách chỉ là thịt mềm, có thể không nhầm ‘Tử viết’ (子曰 – Khổng Tử nói) với ‘Tử Nhật’ (子日) đã là rất giỏi rồi.
Bướm yêu vô cùng coi thường sách vở, khăng khăng cho rằng tốn thời gian đọc sách không bằng đi học trang điểm còn hơn. Vì thế, Tô Trọng Cảnh tìm được một cái đàn cổ trong cái phòng kho lộn xộn chất một đống đồ linh tinh của tôi, tấu khúc ‘Xuân Giang hoa nguyệt dạ’, tiếng đàn réo rắt, tiếng ca văng vẳng. “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh”, câu hát miêu tả sinh động cảnh đẹp hoa trăng, khúc nhạc kết thúc nhưng dư vị còn văng vẳng mãi. Tô Trọng Cảnh giải thích cho cô ta ý thơ trong cảnh đẹp, tôi ở cách vách giả vờ ngủ nghe lén, từ từ suy ngẫm từng chữ, bỗng cảm thấy cảnh đẹp đến mức làm lòng người dâng trào, có chút xúc động. Bướm yêu lại nhẹ nhàng cúi lạy, cam nguyện làm đồ đệ, học tập bác đại tinh thâm của văn hóa con người.
Tô Trọng Cảnh trở thành thầy đồ, anh ta thích dạy thơ nên thường xuyên kể chuyện cho cô ta nghe, giảng thi từ ca phú, giảng lịch sử, cuối cùng là đến tứ thư ngũ kinh. Anh ta giảng bài hay hơn thầy đồ loài người xung quanh Ngũ Sơn nhiều, không theo một khuôn mẫu, sinh động dễ vào, thường đưa các ví dụ và những câu chuyện lý thú sinh động vào bài, thường xuyên kể chuyện cười khiến mọi người cười liên tục, chỉ hận không thể giảng từ sáng đến tối, không ngừng nghỉ. Bướm yêu học đến nghiện, kéo chị em đến, nam yêu quái thấy nơi này tập trung mỹ nữ, cũng chạy tới. Kết quả người đến nghe giảng bài ngày càng nhiều lên, đến cả đám yêu quái Bạch Sơn Hà Sơn bên cạnh cũng không ngại vất vả, ngày nào cũng chạy đến học bài. Khi mọi người học sơn chủ như tôi sao có thể ngồi yên? Ngoài việc chiếm vị trí tốt nhất trong lúc nghe giảng bài, đánh kẻ có thành tích tốt hơn tôi, buổi tối nào tôi cũng bắt Tô Trọng Cảnh nấu ăn cho tôi, giảng giải các tin đồn chuyện bịa kỳ quái trên đời. Lúc mệt liền nằm trên đùi anh ta, chìm vào giấc ngủ trong tiếng đọc sách khe khẽ.
Phong trào yêu giới đi học thịnh hành từ đó, rất nhiều yêu quái nhìn thấy Tô Trọng Cảnh, đều sẽ tôn kính gọi một tiếng: “Thầy”. Gặp chuyện tranh cãi đánh nhau, thỉnh thoảng tôi cũng bảo anh ta thay mặt đứng ra giải quyết. Anh ta hiểu lòng người, tính cách tốt hơn tôi, xử sự công bằng, lấy lý phục người, thường hay làm mọi người tâm phục khẩu phục, địa vị ngày càng tăng lên, mới có năm năm đã bắt đầu có tư thế của quân sư.
Sau mùa xuân Tiểu Thiến xuất giá, tôi cảm thấy ánh mắt Tô Trọng Cảnh nhìn tôi càng ngày càng tha thiết, đó là dấu hiệu giống đực muốn tìm giống cái làm bạn đời. Tôi sớm đã được Tô Trọng Cảnh cưng chiều vô điều kiện, không muốn rời khỏi anh ta nửa khắc. Trải qua một thời gian trằn trọc không yên, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng tôi quyết định nếu anh ta đến cầu hôn, trước hết cứ cự tuyệt quyết liệt, chờ anh ta đau khổ cầu xin vài lần thì ra vẻ cố gắng chấp nhận, từ bi đồng ý!
Nhưng tôi cứ chờ mãi chờ mãi, lời cự tuyệt đã chuẩn bị xong, lí do cự tuyệt vừa có vẻ độc ác vừa để lại chút cơ hội cũng đã học thuộc lòng, mà Tô Trọng Cảnh lại chậm chạp không tới tìm bạn đời.
Tên đàn ông đáng chết này!!
Tôi chờ đến mức chẳng kiên nhẫn nổi nữa, nhờ Tiểu Thiến thỉnh thoảng về thăm Hắc Sơn đi nói bóng nói gió với anh ta.
Tin tức được truyền về là anh ta không muốn cưới tôi.
Chỉ là một con người mà dám không cưới tôi?
Tôi giận, tôi nổi giận, tôi giận dữ lật bàn, tôi kéo anh ta đang giảng bài ọi người đi về, một móng vuốt đặt trên cổ anh ta, hung ác hỏi: “Bánh Chưng chết tiệt, tôi đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn, mèo yêu vạn năm, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, anh lại dám không thích tôi? Chán sống sao?! Nói, có phải chê tôi là yêu quái! Xấu tính! Nóng nảy! Lớn tuổi! Không có văn hóa?! Không xứng với cái tên đọc sách yếu ớt chết tiệt nhà anh không hả! Có văn hóa thì giỏi lắm à!”
Tô Trọng Cảnh mặt mũi trắng bệch, qua một lúc lâu mới sống chết lắc đầu, chán nản giải thích: “Ta rất xấu…”
“Kiếm cớ!” Tôi không đợi anh ta nói xong, lập tức gạt đi, “Xấu cái gì mà xấu? Con người trên thế giới này sinh ra chẳng khác gì nhau! Hai mắt một mũi, chẳng có gì đặc sắc. Ít nhất thì dáng vẻ này của anh dù có đi lẫn vào trong đám người, tôi còn tìm được! Rõ ràng là anh chê tôi xấu tình!”
Tô Trọng Cảnh nói: “Không phải, nàng tốt lắm.”
Tôi giận: “Tôi nổi tiếng là xấu tính! Tốt chỗ nào?!”
“Tính khí nàng quả thật không tốt lắm, nhưng con người nàng rất tốt.” Tô Trọng Cảnh nói rất nhỏ, không để ý đến sắc mặt của tôi lại nói những lời tôi không thích nghe, “Dù nàng xấu tính, thích ngang ngược, không hiểu chuyện, thích đánh nhau, thích ăn hϊếp người khác nhưng nếu không phải gặp bọn trộm cướp kẻ ác thực sự, nàng sẽ không gϊếŧ người. Hơn nữa dưới sự thống trị của nàng, tỉ lệ yêu quái Hắc Sơn tử vong là thấp nhất, yêu quái Hắc Sơn bị bắt nạt cũng ít nhất. Thôn làng ở gần Hắc Sơn dù thỉnh thoảng bị nàng trộm đồ, nhưng nàng sẽ không để đám yêu quái ra tay gϊếŧ người. Dân chúng xung quanh Ngũ Sơn hàng năm đều thờ đại tiên, bày đồ cúng heo dê, nhưng chỉ có nàng khi thấy nạn châu chấu, hồng thủy, khô hạn là phái yêu quái đi giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn.”
Ở yêu giới, yêu quái hiền lành chỉ có nước bị bắt nạt.
Mấy nghìn năm trước tôi đã từ bỏ tấm lòng lương thiện rồi! Càng không cần anh ta khen tôi tâng bốc tôi. Tôi chỉ muốn biết vì sao anh ta thích tôi lại không chịu đồng ý cưới tôi!
Nếu hôm nay anh ta không thể trả lời, tôi sẽ đánh anh ta nửa tháng không xuống giường được!
Tô Trọng Cảnh không chịu nổi sự vô lại, chèn ép của tôi, đành phải giải thích: “Ta là con người, cuộc sống ngắn ngủi, trong giây lát sẽ già đi ….đến lúc đó hồng nhan tóc bạc, sao xứng…”
Đáp án bất ngờ này khiến tôi sửng sốt.