- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Vật
- Chương 47
Yêu Vật
Chương 47
Dạo này tôi muốn xây dựng sự nghiệp bắt cóc tống tiền ở Hắc Sơn, đang cần quân sư viết thư tống tiền.
Tô Trọng Cảnh suy nghĩ, nói: ” Thân cư ti vi ứng ưu quốc, quân tử chi nghĩa bất cảm vong.”[1]
[1] Dù sống nghèo khó vẫn lo cho nước nhà, nghĩa của người quân tử không dám quên.
Kẻ áo xanh gần như cười ra nước mắt: “Chỉ là một tên què, còn dám nói đến lo cho đất nước?”
Tô Trọng Cảnh lạnh nhạt nói: “Chu huynh, huynh thất lễ rồi.”
Tiếng cười im bặt, kẻ áo xanh nhìn chằm chằm anh ta, có chút tức giận.
Mặc dù tôi không hiểu bọn họ nói gì, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đầy tớ của mình đang bị người ta bắt nạt.
Đường đường là thủ lĩnh Hắc Sơn, sao có thể để một phàm nhân nhục nhã? Năm trăm năm tôi không đến nhân gian, vốn đã không còn nhớ rõ đạo lí đối nhân xử thế, bình thường lại quen tác oai tác quái, coi thường con người, cho dù hoàng đế cũng không để vào mắt, huống chi là thằng oắt con không có thiên mệnh kia? Vì thế, tôi giận tím mặt, giận dữ lật bàn, bỗng nhiên nhớ ra không nên tạo thêm kẻ thù cho Tô Trọng Cảnh, đành nín giận nuốt cơn tức xuống, đen mặt đi thu dọn quán nướng, vừa dọn vừa nói thầm: “Mèo tốt không so đo với chó dữ, tương lai dạy dỗ sau.”
Sắc mặt kẻ áo xanh càng ngày càng đen, tay cầm cậy quạt vờ phong nhã đã nổi từng đoạn gân xanh. Tô Trọng Cảnh lén đẩy tôi, vội xin lỗi: “Xá muội khờ khạo không hiểu chuyện, mong Chu huynh thứ lỗi.”
Tôi nén giận đến mức cái đuôi nhỏ cũng đau, nghiến răng thầm muốn cắn người.
Kẻ áo xanh nhìn anh ta mấy lần, phẩy tay áo bỏ đi.
Sau chuyện này, cảm giác thích thú của tôi cũng biến mất sạch, cảm thấy việc buôn bán rất phiền phức. Hơn nữa từ sau khi buôn bán có lời, đồ ăn Tô Trọng Cảnh mua cho tôi cũng được nâng cấp, vậy nên cũng tôi lười ra quán bán hàng. Thật ra Tô Trọng Cảnh cũng đi bán hàng hai lần, nhưng vì không có chiêu ‘mỹ miêu’ nên việc buôn bán xuống dốc không phanh. May mắn tay nghề của anh ta không tồi, thực khách đã từng nếm thử hương vị cũng sẽ quay lại. Mấy khách nam ngưỡng mộ tôi vẫn chạy tới hỏi thăm anh ta về tung tích của tôi, anh ta nói không quen tôi, chỉ là tình cờ gặp người tốt bụng giúp đỡ mà thôi. Mọi người không tin, thăm dò khắp nơi, thậm chí còn lén theo dõi anh ta về nhà, nhưng tra đi tra lại vẫn không có tung tích gì, đành phải từ bỏ.
Tôi nằm trong giỏ trúc của anh ta, ngáp một cái thật dài, cố gắng liếʍ đám lông mèo mới mọc.
****
Ngày qua ngày, gió êm sóng lặng, ngay cả con chuột cũng không gây chuyện.
Người trong giang hồ hỗn loạn, không dựa vào nắm đấm thì dựa vào bạn bè, yêu quái cũng vậy.
Yêu lực của tôi dần dần khôi phục, đã sắp đạt được tiêu chuẩn ngàn năm. Những tiểu yêu quái ở Lạc Dương đã biết tôi ở đây, kết bè kết đội đưa thϊếp mời cho tôi, xây dựng mối quan hệ. Hôm nay là hươu yêu mời tôi đi uống trà, ngày mai là thỏ yêu mời tôi đến tiệm ăn, tôi bận rộn xoay như chong chóng, mỗi ngày ăn uống no đủ đến sáng mới chậm chạp về nhà, càng không có hứng với việc kiếm tiền nữa.
Nhưng Tô Trọng Cảnh lại bất chấp mưa gió ra phố làm việc, qua tuyên truyền của tôi, có khi anh ta bán đồ nướng, có khi vẽ tranh viết biển hiệu cho tiệm cơm lều trà. Anh ta viết chữ rất đẹp, lấy tiền rất rẻ, cho nên không ít người ham rẻ đều ùn ùn tìm đến anh ta, vì thế tiền anh ta thu vào tăng gấp mấy lần so với trước kia. Thỉnh thoảng cũng bị bới móc, nhưng tính khí anh ta tốt, chịu thiệt một chút cũng không so đo nhiều, hơn nữa hàng quán xung quanh cũng thương anh ta thân tàn, nếu có thể cũng sẽ giúp đỡ một chút, không để xảy ra chuyện gì lớn.
Sau này, tiểu yêu mời ăn cơm càng ngày càng nhiều, tôi ăn hết tiệc gà rết yêu mời rồi lại ăn tiệc cá trâu yêu mời, tiếp theo ăn thịt nướng dê yêu mời. Ăn suốt ba ngày mới dựng đuôi, cao hứng phấn chấn về ngôi miếu đổ nát lại thấy Tô Trọng Cảnh đã sớm ra ngoài, trong miếu lộn xộn, tiền giấu trong cái bình cũng không thấy đâu, chỉ còn lại con gà sấy khô cất trên nóc nhà cho tôi. Gà sấy khô hình như là bán thừa, không còn tươi lắm, tôi dùng sức xé thịt ăn, bỗng nhiên nhớ tới mình mỗi ngày đều sành ăn lại để anh ta ở ngôi miếu đổ nát ăn cháo loãng với cải trắng, cuối cùng cũng có chút ngượng ngùng. Tôi sờ sờ mấy lượng bạc trong ngực mà bọn tiểu yêu hiếu thuận đưa cho, quyết định chờ anh ta trở về sẽ đến cửa hàng thịt dê của lão Ngô mua mười cân thịt ngon, mời anh ta ăn bữa cơm thật ngon.
Tôi phơi nắng, ngáp, đợi từ giữa trưa đến buổi tối, trăng sáng ló lên từ phía tây, rồi mặt trời lại mọc lên từ đằng đông. Tôi chờ đến khi bụng thầm réo, mơ mơ màng màng ngủ không biết bao nhiêu lâu, đợi cho sương sớm làm ướt lông, con kiến bướng bỉnh trèo lên cái mũi, hắt xì thật mạnh mấy cái, Tô Trọng Cảnh vẫn chưa trở về.
Tôi bắt đầu bất an.
Tôi hỏi yêu quái ở gần đấy: “Ngươi có thấy tăm hơi cái tên trong miếu nát kia đâu không?”
Con dế mèn líu ríu: “Hắn ta thấy ngài ngày nào cũng không quan tâm đến hắn ta, nói thầm rất lâu, sau đó chạy rồi! Không trở lại nữa! Còn có người đến giúp hắn ta thu dọn bọc tiền rồi!”
Con chuột yêu mấy ngày trước bị tôi trêu, vui sướиɠ khi người gặp họa: “Chắc chắn là bị ngài ăn hϊếp nên sợ rồi.”
Thỏ yêu nhát gan, bị tôi quát hỏi mấy lần, mới dùng cái giọng yếu ớt không thể nghe được nói: “Mèo đại nhân, hình như ba ngày rồi anh ta không trở lại, có lẽ có việc …”
Tô Trọng Cảnh không quen không biết, còn phải nuôi mèo, nào có tư cách ở ngoài qua đêm không về?! Anh ta không ghét tôi ăn của anh ta, ngủ của anh ta còn muốn đánh anh ta, việc nhỏ như lỗ kim ấy thì việc gì phải chạy?!
Tôi giận không thể kiềm chế được, móng vuốt cào lên cây tùng, cây tùng đung đưa, kinh động đến một đám chim, rơi xuống hai con sóc. Đám tiểu yêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng cúi đầu bất động, không dám thở mạnh. Tôi tức phát điên, bốn chân bay lên không, nhanh chóng đến thành Lạc Dương, muốn bắt cái tên khốn kiếp vứt mèo bỏ chủ kia về, giáo dục một phen.
Thành Lạc Dương lúc này đang đúng lúc họp chợ sáng, người người đi lại tấp nập trên đường.
Tôi chạy đến nơi Tô Trọng Cảnh mở quán, giờ chỗ đấy đã đã thay bằng lão thư sinh già râu tóc bạc trắng bán tranh chữ. Tôi lo Tô Trọng Cảnh bỏ rơi tôi, nhờ mọi người giấu diếm hành tung, vì thế đi đến góc, miệng niệm chú, biến thành dáng vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, đầu đội khăn vuông, tay cầm quạt giấy, lấy giọng điệu cổ hủ nhất hỏi bác gái bán đậu phụ: “Ta và Trọng Cảnh từng là bạn cùng lớp, sau mỗi người một ngả, năm năm không gặp, thật rất tưởng niệm. Mới đây về kinh, nghe nói huynh ấy gặp đại nạn, cảm thấy lo lắng, đặc biệt đến tìm, mong bác gái nói cho ta biết huynh ở đâu? Cũng tiện để tôi đi tìm huynh ấy.”
Thế gian này, người đọc sách có địa vị rất cao, bác gái bán đậu phụ không dám chần chừ. Bà ấy lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng, chấm chấm khóe mắt, thương cảm nói: “Tiên sinh đã tới chậm một bước rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”
Bác gái bán đậu phụ lắc đầu thở dài: “Ngày thường thấy nhân phẩm cậu ta rất tốt, không biết có phải bị trúng tà hay không, đang yên đang lành lại nổi lên ý xấu chạy đi gϊếŧ người. Mấy ngày trước đã bị quan phủ bắt rồi, mới thăng đường hai lần đã nhận tội, nói là gϊếŧ người vứt xác xuống sông, bị phán sau mùa thu xử trảm.”
Tôi kinh ngạc, ngày thường thấy tên Tô Trọng Cảnh kia gϊếŧ cá gϊếŧ gà rất nhanh nhẹn, không ngờ còn biết gϊếŧ người?
Thời nay, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo được, đến cả linh hồn cũng không đáng tin nữa sao?
Tôi bắt đầu cân nhắc có nên cướp đường đưa người tốt này về Hắc Sơn hay không?
Bác gái bán đậu phụ còn đang nói thầm: “Cô nương đẹp như vậy, thật đáng thương…”
Tôi không nghe kỹ chỉ hỏi rõ ràng vị trí nhà giam, cao hứng phấn chấn rời đi. Trong đại lao phủ Lạc Dương âm u ẩm ướt, khắp nơi đều là rắn, côn trùng, chuột, kiến, tối tăm như địa ngục, gian ngục trong góc khuất nhất kia đang giam Tô Trọng Cảnh. Quần áo vốn sạch sẽ biến thành quần áo tù bẩn thỉu, chỗ nào cũng loang lổ vết máu, miếng vải rách quấn trên mặt rơi xuống, lộ ra khuôn mặt bị lửa thiêu hủy, càng thêm dữ tợn, ngay cả ác hán cùng phòng cũng không muốn tới gần anh ta.
Tôi chờ đến nửa đêm, niệm chú ‘nhập mộng’, làm mọi người buồn ngủ. Sau đó nhảy từ cửa sổ, hạ xuống trước mặt Tô Trọng Cảnh, cái đuôi nhếch lên, nghênh ngang vỗ vỗ cho anh ta tỉnh: “Này, thằng nhóc nhà anh cũng giỏi thật đấy đấy!”
Tô Trọng Cảnh vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, bị tôi lay tỉnh, mở đôi mắt vẫn chưa bị đánh sưng, nhìn tôi ngẩn người, không nói.
Tôi kệ anh ta, cứ tự nói một mình: “Con người ở cùng Dạ Đồng tôi sẽ gϊếŧ người phóng hỏa, lòng dạ độc ác, cũng không sai. Dạo này tôi muốn xây dựng sự nghiệp bắt cóc tống tiền ở Hắc Sơn, đang cần quân sư viết thư tống tiền. Nếu không bản mèo mở lòng từ bi, động ngón tay, cướp anh ra khỏi đây nhé?”
Tô Trọng Cảnh lẩm bẩm nói: “Ta không gϊếŧ người.”
“Sống cùng yêu quái, gϊếŧ đám người đó cũng không có gì đáng ngại … Cái gì, cái gì?” Tôi đang moi ruột gan tìm từ an ủi anh ta, bỗng nhiên khôi phục tinh thần, vểnh tai lên, cho rằng mình nghe lầm “Anh không gϊếŧ người?! Không gϊếŧ người vào đại lao đi dạo à?!”
Tô Trọng Cảnh xấu hổ cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm mất đi ánh sáng.
Tôi ghét con người nhất, nên thích nhất là lôi kéo đạo đức người ta đi về phía tăm tối. Nhưng Tô Trọng Cảnh thật sự rất ngốc rất ngây thơ, rất khó để người ta tìm ra được chỗ nào không tốt. Nhìn anh ta chịu khổ, bỗng nhiên tôi cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ ngu ngốc của mình, nhưng lại không muốn mở miệng nhận sai với con người. Sau khi cân nhắc lại, tôi không dám đoán bừa nữa liền kéo kéo ống tay áo anh ta, cẩn thận hỏi: “Không phải Phủ doãn Lạc Dương là hôn quan chứ? Nghe nói hôn quan con người còn nhiều hơn cả yêu quái! Cũng không bằng chó với chuột!”
Tô Trọng Cảnh cười khổ, hai tay rụt vào trong tay áo dài rộng.
Tôi phát hiện ra hai tay anh ta da tróc thịt bong, lại nghĩ tới tin đồn quan ác lạm dụng vũ lực gấu yêu nói. Tôi biết mấy ngày anh ta ở trong ngục chịu rất nhiều khổ sở, bị vu oan giá hoạ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Còn người suốt ngày thề thốt bảo vệ cho anh ta như tôi lại ở ngoài ăn chơi trác táng, vậy nên càng đỏ mặt, vội cúi đầu, liếʍ móng vuốt an ủi: “Đừng buồn, con người cũng chẳng tốt lành gì, nếu không… Tôi điều tra manh mối giúp anh, tìm ra chân tướng, rồi tìm yêu quái đánh trống kêu oan cáo trạng, trả lại trong sạch cho anh nhé? Dù sao gấu yêu cũng là tên da thô thịt dày, có bị lăn lên bàn đinh cũng không sao.”
Tô Trọng Cảnh lắc đầu: “Là tôi tự nguyện nhận tội, tôi còn nhớ cô từng nói, Lạc Dương dưới chân thiên tử, yêu quái không thể phạm tội ở đây, nếu không sẽ bị phạt… Dạ Đồng, mặc dù cô thông minh, nhưng làm việc lại hay xúc động, làm càn sẽ xảy ra sự cố. Giờ yêu lực của cô vẫn chưa khôi phục, nên đừng gây chuyện, sớm trở vể Hắc Sơn đi.”
“Ai xảy ra sự cố?! Anh muốn chết à?!” Tôi thấy vẻ mặt như đã thấu hiểu hồng trần, sắp bay lên thành tiên của anh ta thì trong lòng giận dữ, “Bọn chúng nói anh gϊếŧ ai? Nói cho tôi! Tôi giúp anh điều tra!”
Tô Trọng Cảnh nhìn tôi, lắc đầu, nhăn nhó vẫn không muốn nói.
Hỏi đến lần thứ ba thứ tư, chẳng những anh ta bao che hung thủ, còn bao che cho người bị hại?!
Trên đời sao lại có đồ ngốc như vậy cơ chứ?
Tôi thấy anh ta sống chết không chịu nói, tức giận quay đầu bước đi, quyết định tự mình đi thăm dò.
Yêu quái đều có thủ đoạn, tôi biến thành quả phụ bán rượu phong lưu thanh tú gần nha môn Lạc Dương, dụ dỗ ba tên nha dịch, quyến rũ liếc mắt cộng thêm trút rượu, bọn nha dịch lâng lâng, tên nào cũng đều cảm thấy gϊếŧ người không phải đại án phản nghịch, cho nên hễ biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết, chen nhau muốn nói cho tôi biết trước.
“Vậy là do Đại Lang nhà Chu Hưng Chu đại nhân tự mình đưa đơn kiện.”
“Nói là gϊếŧ một cô gái xinh đẹp, không tên không họ, chết nơi đất khách quê người, rất đáng thương.”
“Chu Đại Lang tự mình đưa chúng ta đi lục soát, cái miếu nát bé như vậy liếc mắt một cái là nhìn hết luôn, làm sao giấu thi thể được? Chúng ta cũng đi tìm quanh sườn núi gần đấy, cuối cùng phát hiện ở bờ sông có dấu vết của vật nặng. Trở về thẩm vấn, tên học trò lang tâm cẩu phế đó cuối cùng cũng nhận tội, nói là dìm xác xuống sông.”
“Cô nương xinh đẹp ấy ta từng gặp ở chợ, chắc mới mười bốn, thật sự là quốc sắc thiên hương, lại bị tên quái dị này hãm hại.”
“Ta thấy nhất định là tên này không cưỡиɠ ɠiαи được nên gϊếŧ người diệt khẩu!”
“Thật đúng là tội ác tày trời! Không bằng heo chó!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Yêu Vật
- Chương 47