Khắp đường dán đầy thông báo tìm mèo, trên đấy in gương mặt đáng yêu của tôi, tiền thưởng lớn làm xôn xao cả thành phố. Vô số trai gái già trẻ cầm dụng cụ bắt mèo trong tay, phố lớn ngõ nhỏ hỗn loạn, thấy mèo đen liền bắt, thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, hy vọng nhờ chuyện này mà có được một khoản tiền. Khiến tôi trên đường về nhà bị sa vào vòng vây, nhiều lần phá vây, trèo cây chui lỗ mới thoát khỏi dòng người hùng dũng kia, chạy được về nhà.
Vẹt nhìn thấy tôi, vội vàng bỏ thìa kem ra, chạy đi gọi điện thoại cho William.
Hồng Vũ bước tới tóm lấy cổ tôi, nhấc lên giữa không trung, hung dữ nghiêm mặt dạy dỗ. Mỹ nữ tức giận, ngọn lửa bùng lên khắp người, tiếng chim hét chói tai rất khủng bố. Tôi bị mắng đầu choáng mắt hoa, hồn bay phách tán, chỉ hận không thể tìm cái hang chui vào không ra nữa.
Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, William ôm chồng tờ rơi to đùng từ cửa đi vào, khí thế sét đánh không kịp bịt tai nhào lại đây. Anh ta vung tay lên, tờ rơi bay đầy trời. Anh ta ôm chặt lấy tôi như sợ mất đi cục xương thịt, rồi sờ tai, rồi kéo cái đuôi, đến khi xác nhận thân phận xong, trong cổ họng hu hu hai tiếng, mới bình tĩnh lại. Sau đó đầu óc anh ta lại bắt đầu chập mạch, không biết lại học dáng vẻ của nam chính trong bộ phim truyền hình nào, mặt đầy nước mắt vui mừng, nắm lấy bả vai tôi liều mạng lắc lắc: “Rốt cuộc cô đi đâu? Bọn tôi lo lắng sắp chết rồi! Không bị thương chứ? Không xảy ra việc gì chứ!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình trong lòng rít gào mà bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này của anh ta thật sự rất ghê tởm! Tôi sợ tới mức đờ ra một lúc lâu, cho dù bị sờ lung tung, cũng quên đánh anh ta.
Hồng Vũ khuyên: “William, em bình tĩnh đã. Nó bình yên trở về, chắc là không được gặp người đó.”
“Mèo ba ngày năm bữa trốn nhà không phải rất bình thường sao.” Trước đây tôi lén chuồn ra ngoài mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường, William không biết thì thôi, Hồng Vũ biết thì cũng nên giải thích cho anh ta chứ. Giờ đến cả Hồng Vũ cũng không bình tĩnh, khiến trong lòng tôi nghi ngờ, bắt trọng điểm hỏi, “Tôi sẽ gặp được ai?”
William vẫn ôm tôi không buông tay.
Hồng Vũ yên lặng nhìn tôi một lúc, phiền muộn thở dài: “Kết giới Hắc Ngục bị phá, bọn yêu quái trốn khỏi ngục, xông vào trần gian rồi.”
Chuông cảnh báo trong lòng tôi báo động, cuống quýt xua tay thanh minh: “Chuyện xấu lần này tuyệt đối không phải em làm! Khi em ở Hắc Ngục rất ngoan ngoãn, đừng đổ oan èo!”
“Ai nói là do em làm? Cô làm thì tự mình biết lấy! Có phải là còn giấu chuyện xấu gì nữa không?” Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ tôi một cái nhưng cũng không truy cứu nữa, giải thích, “Là Xi Ly Quân trong ngục giam chữ Thiên, hắn dùng nghìn năm tìm ra cách mở được kết giới, chạy trốn ra ngoài. Lúc Thiên giới phát hiện ra, thì đã muộn. Tất cả ba trăm yêu ma cực kỳ hung ác ở Hắc Ngục đã trốn theo Xi Ly Quân, lẻn vào nhân gian, biến mất không thấy. Chị và Lam Lăng thấy em đi mấy ngày không về, không có tin gì, sợ em bị hắn tìm thấy. Không ngờ con mèo vô liêm sỉ em chỉ vì việc nhỏ mà trốn nhà đi chơi!”
Chị ấy càng nói càng giận, ngọn lửa trên người lại bắt đầu bốc lên, rít gào nói, “Hôm nay không đốt tất cả đống lông trên người em, cái tên Hồng Vũ của chị sẽ viết ngược!”
Từng đợt nóng ập đến, tôi thấy tình hình không ổn, vội rụt đầu lại, trốn sau lưng William, đôi mắt quét khắp nơi, tìm đường chạy trốn.
William run rẩy đứng trước che cho tôi, nói năng lộn xộn nói: “Sư tỷ Hồng Vũ, đừng đốt lông Dạ Đồng, muốn đốt thì đốt em này, đến mùa hè rồi, lông em dày, sợ nóng…”
Lúc hoạn nạn gặp chân tình, tôi cảm động: “Sư đệ William, anh đúng là chó tốt, lần sau tôi tức không lấy móng vuốt cào anh nữa.”
William rất vui sướиɠ, phản ứng cũng rất nhanh: “Dạ Đồng, tôi muốn có phiếu chó ngoan.”
Vẹt khinh thường, cao giọng kêu: “Đồ ngốc đồ ngốc! Hai tên ngốc!”
Rốt cuộc Hồng Vũ không tức giận nữa, lửa giận cũng ngừng lại, ngồi bên cạnh buồn bực uống trà.
Tôi thấy tình thế dần ổn, ở sau lưng William giơ móng vuốt, thật cẩn thận hỏi vấn đề lớn nhất trong lòng: “Xi Ly Quân là ai? Vì sao hắn lại tìm em gây chuyện?”
Hồng Vũ ngạc nhiên: “Em quên rồi?”
Vẹt khinh bỉ: “Cô quên rồi?”
William mừng như điên: “Cô quên rồi?!”
Tôi vò đầu: “Tên này nghe quen lắm, rốt cuộc hắn là ai?”
Đúng lúc này, Lam Lăng đi từ ngoài cửa vào. Bởi vì khó có cơ hội được vào nhà, anh ta ăn mặc sạch sẽ, khóe môi nhếch lên tươi cười hiền hòa, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Vũ, nói với tôi: “Là xà yêu hai đầu tìm con cá vàng cho em!”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cái tên vô lại này.
Thời Hồng Hoang, thiên hạ đại loạn, yêu quái hoành hành, dùng sức mạnh quyết định địa vị. Tôi dẫn theo hơn một nghìn con tiểu yêu, chiếm lấy Hắc Sơn xưng vương, ức hϊếp dân quê, làm xằng làm bậy, thanh danh lan rộng. Cùng bốn vị yêu ma xung quanh là Yên Sơn, Hà Sơn, Hồng Sơn, Bạch Sơn, xưng là Ngũ đại thánh. Trong đó đứng đầu đám yêu quái Hà Sơn chính là Xi Ly Quân.
Xi Ly Quân là yêu quái mạnh nhất trong chúng tôi, rắn hai đầu thế gian hiếm có, một đầu có thể phun lửa, một đầu có thể phun độc, trí tuệ ác độc, yêu quái bình thường khó có thể địch nổi. Cho nên trong Ngũ đại thánh, mấy vị yêu quái còn lại đều lấy hắn làm chỉ. Duy mình tôi trời sinh kiêu ngạo, thích sống một mình, không thèm để hắn vào mắt, tiệc rượu cũng không tham gia.
Xi Ly Quân có hai cái đầu, cũng có hai tính cách, luân phiên xuất hiện, ngày đêm không ngủ. Ban ngày hắn tàn bạo, buổi tối hắn háo sắc, chỉ vào lúc canh ba khi ngày đêm giao nhau là hai tính cách đều tỉnh.
Ngày đó, có con Đại bàng yêu đến từ phía tây coi thường tôi phận con gái, mang người tấn công Hắc Sơn.
Tôi chỉ huy bầy yêu, huyết chiến ba ngày. Xi Ly Quân nghe tin, theo thỏa thuận giữa năm núi, mang binh tới giúp.
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều đầy trời, khắp Hắc Sơn đều là vết máu.
Xi Ly Quân đứng dưới đám mây, mặc áo dài đen, đôi mắt vàng trên khuôn mặt yêu nghiệt phi giới tính kia lấp lánh nhìn tôi.
“Ngươi đến muộn.” Tôi ném đoản kiếm đồng đen được khảm đá Hắc Diệu cướp được xuống, ngồi trên núi hài cốt, khắp người đều có vết thương, ngẩng đầu cười đắc ý với hắn. Đột nhiên tôi lấy đoản kiếm đâm lên người đại bàng yêu, vừa liếʍ miệng vết thương vừa ngoe nguẩy đuôi, sau đó đứng lên trên tảng đá lớn, rất có khí thế của chị cả sai lũ yêu thu dọn tàn cuộc.
Mấy lần gặp trước kia, tôi đều dùng hình mèo. Cho nên Xi Ly Quân ngơ ngác đứng giữa không trung, nhìn tôi chằm chằm, qua lúc lâu mới hỏi: “Cô là Dạ Đồng?”
Tôi giận, chỉ vào đầu hỏi: “Tai mèo đuôi mèo, mèo yêu mà cũng không phân biệt được à. Ta không phải Dạ Đồng, chẳng lẽ ngươi là Dạ Đồng?!”
Xi Ly Quân nhảy xuống khỏi đυ.n mây, hỏi: “Ta chưa bao giờ gặp cô trong yến hội.”
Ánh mắt tôi không vui, xoay một vòng, châm chọc hỏi: “Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?!”
Xi Ly Quân nở nụ cười: “Là do ta không ngờ Dạ Đồng Hắc Sơn lại xinh đẹp như vậy.”
Không đánh người cười, tôi cực kỳ tự tin với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nghe thấy lời khen, cái đuôi lập tức dựng thẳng, vênh mặt lên, kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên!”
Màn đêm buông xuống, nhưng đôi mắt Xi Ly Quân sáng lên, nhìn đến khi trong lòng mèo tôi bắt đầu sợ, hắn mong đợi hỏi lại: “Có thể mời Dạ Đồng đến Hà Sơn làm khách được không?”
Tôi lùi về sau một bước, nhíu mày: “Có rảnh thì đi.”
Xi Ly Quân ân cần: “Ta có thể chữa thương cho cô.”
Trực giác của tôi thấy không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo cũng là quân trộm cắp, từ chối.
Xi Ly Quân có hơi đăm chiêu: “Người đứng đầu Hắc Sơn đã có phu quân chưa?”
Tôi cảm thấy này người rất đáng ghét, chạy.
Xi Ly Quân còn muốn lằng nhằng.
Nhị vương ở Hắc Sơn là hổ yêu, cũng thuộc loài mèo, da mặt dày, mặt mũi anh tuấn, tính cách chất phác thành thật, là trợ thủ đắc lực tôi tin tưởng và nể trọng nhất. Anh ta thấy đối phương khó chơi, liền thay tôi chặn lại: “Số người thích yêu quái đứng đầu Hắc Sơn có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi xuống chân núi. Phu quân của cô ấy, ta còn chưa đến lượt chứ đừng nói là ngươi.”
Ba ngày sau, anh ta ra khỏi núi tìm cá cho tôi, bị mấy yêu quái lợi hại vây đánh, chết dưới chân Hắc Sơn. Tôi giận dữ, thề báo thù, quyết tìm ra hung thủ. Nhưng tôi lắm kẻ thù, hiện trường không để lại dấu vết gì, khó xác định được hung thủ. Xi Ly Quân nhân cơ hội đến bên cạnh tôi, nói là thấy sói yêu núi Lưu Vân dạo này thường hay đến chân Hắc Sơn, ân cần nói muốn cùng tôi truy tìm hung thủ.
Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý. Cùng hắn đến núi Lưu Vân khıêυ khí©h sói yêu đang cùng bạn bè gϊếŧ người phóng hỏa. Nhưng thủ lĩnh sói yêu thật ra rất có khí phách, đến chết cũng nói chưa gặp bao giờ hổ yêu nhà tôi.
Manh mối gián đoạn, tôi tiếp tục thăm dò, lại thêm Xi Ly Quân sống chết quấn lấy đi theo bên người, hận không thể ngày đêm không rời. Nhưng hắn không thích hình mèo của tôi, chỉ thích dáng vẻ tôi biến thân. Lúc tôi viết chữ, hắn muốn cầm tay tôi cùng nhau viết. Lúc tôi ăn cá, hắn sẽ dùng đũa gắp cá nướng đưa lên miệng tôi. Lúc tôi ngủ, cái tên hai đầu vĩnh viễn không cần ngủ như hắn quanh quẩn ở cửa động, không đánh đàn thì đọc thơ ca chua xót. Buổi sáng Xi Ly Quân thường đến mời tôi đi đánh nhau, buổi tối Xi Ly Quân thường đến muốn động tay động chân, mà phụ nữ yêu tộc không có tư tưởng trinh tiết mạnh, xằng bậy chiếm đa số. Tôi chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nhìn tính tình hắn như vậy, cho dù là người mù, cũng biết rõ hắn nghĩ gì.
Có yêu quái quen biết đến làm thuyết khách: “Hà Sơn rất gần Hắc Sơn, có thể liên kết thành một. Xi Ly Quân lớn mạnh, liên thủ với cô, đúng là ông trời tác hợp, yêu quái xung quanh muốn cũng phải cúi đầu xưng thần, dù là Thiên giới cũng chưa chắc đã dám hành động thiếu suy nghĩ, đây là chuyện tốt nhất thiên hạ.”
Vì thế, tôi đi hỏi hắn: “Ngươi thích gì ở ta?”
Ban ngày Xi Ly Quân nói: “Ta thích nàng độc ác tàn nhẫn trong máu tươi.”
Buổi tối Xi Ly Quân nói: “Ta thích nàng đứng trên thi cốt cười rộ lên lười nhác lại xinh đẹp, rất giống như đang quyến rũ người ta.”