Tiếng chó sủa thê lương của William kéo dài mấy giờ liền dưới tầng hầm, đến tận khi vẹt lén lút trở về, thả anh ta ra. Anh ta muốn chạy đi tìm tôi xin lỗi, tôi cuộn mình trong ổ mèo ngủ, bịt tai, anh ta có nói gì cũng không quan tâm. Đến sáng tinh mơ sau khi Hồng Vũ trở về, hai người nói chuyện nhỏ trong vườn hoa.
Hồng Vũ: “Dạ Đồng đánh em bị thương?”
William: “Em không cẩn thận ngã xuống cầu thang.”
Hồng Vũ: “Vừa nãy vẹt cũng mách rồi, mèo này không đá chó cũng đánh chim, thật sự là thiếu dạy dỗ.”
William: “Đừng, là em không tốt, làm cô ấy ghét. Đúng rồi, Dạ Đồng thích cái gì?”
Hồng Vũ: “Mũi nó mẫn cảm với phấn hoa, ghét hoa nhất.”
William: “Đợi đã, em lấy giấy bút ghi lại.”
Yên lặng một lúc.
Hồng Vũ: “Dạ Đồng rất xinh đẹp…”
“Dạ Đồng đáng yêu nhất thiên hạ!”
Hồng Vũ: “Hơn vạn năm qua, người và yêu quái nhất kiến chung tình với con mèo kia rất nhiều, thần tiên cũng không ít, đáng tiếc nó tùy hứng, kỳ lạ, ích kỷ, tàn nhẫn, bạo lực, xấu xa, không ai vượt qua được hơn một tháng, hầu như lần nào cũng đều cắt đứt hoàn toàn quan hệ, thậm chí còn không ít lần ra tay quá nặng, chết dưới móng vuốt của nó. Giờ chẳng có yêu quái nào chán sống dám thân thiết với nó. Sư đệ, tuy rằng sắc đẹp rất tốt, nhưng cái mạng nhỏ quan trọng hơn…”
William: “Em đã thấy lạ là Dạ Đồng đáng yêu như thế sao lại không có bạn trai, em biến thành yêu quái sinh sau quả nhiên là tốt…”
Nghe đoạn đối thoại vô sỉ của hai người kia, tôi nổi hết da gà.
Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kể lại đủ loại chuyện khủng bố ngày xưa: lúc trước có yêu quái muốn theo đuổi Dạ Đồng, kết quả hắn tàn phế; ngày trước có thần tiên muốn quyến rũ Dạ Đồng, kết quả hắn thân bại danh liệt; từ trước có con người để mắt đến Dạ Đồng, kết quả hắn đã chết…
Cô nói nửa thật nửa giả.
Tôi ôm đuôi, ngồi trong ổ ngẩn người, nhớ tới một vài ký ức khiến mèo buồn bực.
Mèo không cần bạn bè, không cần tình cảm, một thân một mình cũng sẽ không cô đơn, là giống loài trời sinh thích hợp ở một mình! Bầu bạn gì đấy đều là loài người không có tiền đồ mới cần…
Trong vườn hoa cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
William: “Khi nào thì đến sinh nhật Dạ Đồng?”
Hồng Vũ: “Yêu quái không có sinh nhật, nếu muốn nói ngày quan trọng, hẳn là…”
Tôi thấy chị ấy đến cả chuyện riêng cũng định nói, vội mở cửa sổ ra, hắt chậu nước xuống hai kẻ vô lại ở dưới.
Hồng Vũ bình tĩnh tránh được, nhìn cảnh cáo tôi một cái, lại khó không phát hỏa đánh nhau. William bị dội thành chó không nhà, vẫy vẫy lông, đáng thương nhìn tôi, sau đó về phòng thay quần áo sạch sẽ, thật sự đi ra ngoài làm việc.
Yêu quái làm việc cho con người cũng rất nhiều, mà tôi với Hồng Vũ đường đường là đại yêu quái, có trăm triệu gửi ngân hàng Thụy Sĩ, cần tiền thì cứ tiện mà ngoắc ngón tay, thu gấp đôi phí bảo vệ của đám tiểu yêu quái, bán ít đồ cổ, anh ta cần gì phải đi làm? Truyền ra bên ngoài, người ta lại nói sư tỷ tôi cố ý khắt khe với anh ta.
Tôi phản đối với Hồng Vũ, chứng minh mình không cắt xén đồ ăn cho chó của William.
Hồng Vũ đang đọc báo uống trà, không hề để ý: “Để cậu ấy tiếp xúc nhiều với con người, thử hạ mình kiếm tiền cũng tốt, tóm lại là nên hòa nhập với xã hội.”
Tôi hung dữ làm tư thế chém gϊếŧ hỏi: “Để anh ta ngấm phải kiến thức xã hội không lành mạnh thì sao? Đến cửa hàng thịt chó làm việc còn nhanh hơn.”
Hồng Vũ ngẩng đầu khỏi tờ báo, nâng trán: “Em không lạc quan một chút được sao?”
“Nhưng mà…” Tôi nhu nhược hỏi, “Cơm trưa ai làm? Ăn lương khô à?”
Hồng Vũ nấu cơm có thể đốt cháy toàn bộ phòng bếp, hơn nữa cực kỳ kiêng ăn, tôi tình nguyện ăn tươi nuốt sống cũng không động móng vuốt nấu cơm. May mà bây giờ kỹ thuật ẩm thực của nhân loại phát triển rất nhanh, có thể đến cửa hàng vật nuôi mua đồ hộp với lương khô để giải quyết, nhưng ăn không ngon, ăn nhiều sẽ ngấy, ngấy thì tính khí cũng kém, tính khí kém thì sẽ cố tình gây sự. Trước kia gánh nặng nấu cơm là đổ lên đầu vẹt, cô ta biết cách bắt chước, bề ngoài thức ăn rất đẹp… Có cả giấy tráng kim, nhưng mùi vị lại chẳng ra gì, thường xuyên nhiều muối thiếu đường. Tuy rằng có thể ăn, nhưng không ngon. Mà đồ ăn trong khách sạn không tươi, gia vị ặn, hơn nữa những món Hồng Vũ ăn quá cay so với người thường, tôi muốn ăn đồ siêu thanh đạm ít muối, vẹt thích đồ ăn không cần nhai kỹ. Cho nên ăn cái gì là chuyện chúng tôi đau đầu nhất.
Từ sau khi William đến, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.
Chó học đánh nhau không tốt, học chú ngữ không tốt, tất cả các kỹ năng làm yêu quái đều không tốt. Nhưng lại là thiên tài làm việc nhà, quét tước vệ sinh mọi thứ không gì không biết, biệt thự lộn xộn mười mấy năm được thu dọn gọn gàng, đến cả tầng hầm cũng chẳng có tí bụi nào. Hơn nữa anh ta chỉ cần ăn thử một lần là sẽ biết làm, dù là cách thái, độ lửa gia vị đều giống như đầu bếp, luôn mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, thỏa mãn tất cả mọi nhu cầu ẩm thực soi mói nhất, bao gồm cả tôi nửa đêm tâm huyết dâng trào muốn ăn khuya cá không ngọt không mặn không cay, chiên qua lại không được nóng. Hồng Vũ muốn ăn bữa tối Ma Lạt Thang cay gấp mười, vẹt muốn ăn bàn lớn cây quỳ rang hạt dưa làm điểm tâm, anh ta đều có thể làm được.
Vẹt mỗi ngày khen Hồng Vũ có mắt nhìn xa trông rộng, có thể trong nhiều chó như vậy mà liếc mắt một cái tuyển được William nhìn qua vừa ngốc vừa vô dụng, thật sự rất tinh mắt. Cô ta quyết định phản bội tôi, lao vào lòng kẻ địch, mỗi ngày ở trước mặt Hồng Vũ mách lại nguyên nhân tôi ăn hϊếp William, Hồng Vũ lúc nào cũng che chở William, đó cũng là nguyên nhân dù tôi có tức giận cũng không dám đánh anh ta không ra khỏi giường được.
Từ tiết kiệm mà sa vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm mới khó.
Vấn đề nghiêm trọng đến rồi đây: William đi làm, đồ ăn làm sao bây giờ?
Vẹt tủi thân hỏi: “Tôi làm sao? “
Hồng Vũ quyết đoán: “Cố chịu ăn đồ mua ngoài đi.”
Tôi lật phonebook, tự quyết định: “Ăn nhà hàng nào? Tôi muốn miếng cá sống.”
Liên tục suốt ba tháng tiếp theo, William đi sớm về muộn, tuy rằng nhà cửa vẫn gọn gàng ngăn nắp như trước, nhưng ngoại trừ bữa sáng thì chúng tôi chẳng ăn được cái gì ngon. Tôi giống như quay về quãng thời gian Hồng Vũ không ở nhà, không mua nổi nguyên liệu ăn được, chỉ có thể ăn thức ăn èo giá rẻ qua ngày. Trong tay cầm một bó tiền lớn, đầu bếp tay chân đầy đủ hết, quan trọng là sáng nào cũng bị bữa sáng dẫn khẩu vị, thật sự hậm hực. Các nhà hàng gần đấy đều đã ăn một vòng, vẹt bắt đầu cân nhắc xem đi tìm bạn trai Brazil, Anh, Mỹ, Australia, Congo hay Nam Cực để đổi mùi vị. Chỉ có Hồng Vũ kiềm chế rất tốt, chị ấy bình tĩnh uống thêm vài cốc trà, tiết kiệm lương thực.
Ức chế thèm ăn là không phúc hậu, tôi ghét nhất là tiết kiệm lương thực.
Tôi tìm William thương lượng: “Lúc chán dù là bản mô hình mới nhất hay máy tính mới nhất, thậm chí cả xe thể thao nhà cửa tôi đều mua cho anh. Đừng mất công, làm một tháng kiếm tiền còn chưa bằng tiền ăn một ngày của tôi, anh cũng trải nghiệm cảm giác xã hội đen tối bóc lột lao động rồi đúng không? Mau về nấu cơm!”
William sống chết mặc kệ: “Không được! Của cô là của cô, của tôi là của tôi.” Bỗng nhiên ngượng ngập nói, “Nhưng nếu cô muốn đồ của tôi, cho tất cô cũng không sao.”
Tôi không quan tâm, tiếp tục đe dọa: “Ở chỗ này, còn có thể bị mấy bà cô quái dị động tay động chân.”
William u oán: “Cô đẩy tôi ra ngoài làm sắc dụ rất nhiều lần, quen rồi.”
Tôi giận: “Chẳng lẽ tôi chưa từng phải sắc dụ chú già chắc? “
William lập tức vỗ ngực nói: “Lần sau quyến rũ chú già vẫn nên để tôi đi!”
Anh ta và chú già khẩu vị đều nặng quá rồi …
Tôi bị đả kích, thất vọng cuộn người trong ổ mèo.
William tiếp tục đi làm.