Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Vật

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bình hoa là anh làm vỡ!”

“Lông thú trong phòng chủ yếu là anh làm rơi!”

“Người bán hàng đến nhà không chịu đi, đều do anh nói đồng ý!”

“Mèo biến chất cũng là lỗi của anh!”

“Điều khiển từ xa của điều hòa không có pin, đều do anh loạn làm!”

“Thời tiết quá nóng! Là vì lông anh dày!”

Tôi đứng cao trên bàn thủy tinh, dựng thẳng đuôi mèo xinh đẹp, giơ móng vuốt, rít gào.

Trên tấm thảm xinh đẹp chú chó Golden Retriever rủ tai xuống, đôi mắt màu đồng thiếc đã ngấn nước mắt, làm ra vẻ rất đáng thương, không ngừng phe phẩy cái đuôi xin lỗi: “Dạ Đồng, là tôi không tốt, cô đừng giận.”

“Chó là sinh vật đáng ghét nhất thế giới! Toilet rỉ nước, cỏ không cắt, dị ứng phấn hoa, bệnh chó dại tất cả đều là lỗi của anh! Đáng giận hơi là sáu giờ sáng đã để mèo rời giường! Tắm rửa xong mang cái đám lông ướt sũng lại đây cọ tôi! Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tôi mang theo tức giận rời giường, chân cao khí ngang ra sức mắng chó dữ, “Cổ nhân nói như thế nào?! Không bằng heo chó! Thiếu gấm chắp vải thô! Chồn chó cùng loài! Lang tâm cẩu phế! Mắt chó nhìn người thấp! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Thuốc cao bôi trên da chó! Ăn trộm chó trộm! Hồ bằng cẩu đảng! Chó nhà có tang! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Có thể thấy được chó chính là sinh vật gian ác nhất thế giới!”

William bị loài người tàn nhẫn đả kích, đầu càng cúi càng thấp, gần như sát mặt đất rồi.

Vẹt ở bên cạnh hóng hớt rất lâu, đi đến cạnh Hồng Vũ nói thầm: “Họ lại ầm ỹ nữa, Trái Đất có thể nóng lên, phim Mỹ dừng chiếu, rừng rậm sa mạc hóa, chiến tranh Trung Đông bùng nổ đều biến thành lỗi của William? Con người thật kỳ quái, rõ ràng mèo gian ác như vậy, chó trung thành như thế, vì sao không mắng mèo, ngược lại lại chửi chó?”

Hồng Vũ nhấp ngụm trà, thản nhiên nói: “Ai biết…”

Vẹt rất nghĩa khí vì sư đệ chó mà hát đệm: “Dạ Đồng thật xấu, thật xấu, chẳng trách nhân vật phản diện trong phim hoạt hình đều là mèo!”

“Meo meo ——” tôi hung dữ nhìn vẹt, chớp chớp mắt mèo, nhắc nhở loài chim như cô ta cũng là thức ăn ngon của mèo.

Vẹt lập tức không nghĩa khí lùi ra sau, không lên tiếng nữa.

Tôi quay đầu tiếp tục mắng William: “Tôi là mèo, mèo ghét nhất trên thế giới chính là chó! Về sau không được lượn lờ quanh tôi nữa!”

William thâm trầm nhìn tôi, cuối cùng xoay người, chạy ra ngoài cửa.

Tôi: “Này —— tôi còn chưa nói xong?! Chạy cái gì?”

Hồng Vũ luôn tham dự vào chuyện không liên quan đến mình, đặt chén trà trong tay xuống thật mạnh: “Dạ Đồng, nói quá đáng rồi.”

Vẹt phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

Tôi bị tầm mắt của hai kẻ địch nhìn chằm chằm, lông đuôi đều dựng hết lên, chột dạ biện minh: “Đâu có? Mấy câu mắng chửi người đấy đều ở trong từ điển thành ngữ, không phải mèo nghĩ ra, muốn trách thì cũng nên trách con người kỳ lạ, đâu có liên quan gì đến tôi…”

Vẹt trách móc: “William dính cô như vậy, đối xử tốt với cô như vậy, cô lại nói tàn nhẫn như thế, nhẫn tâm! Nhẫn tâm!”

Tôi trầm mặc trong giây lát, cãi chày cãi cối: “Tôi bắt anh ta dính tôi, đối xử tốt với tôi sao?”

Vẹt vội trốn ra sau Hồng Vũ, tiếp tục mắng: “Mèo không tốt! Mèo xấu xa! Quá đáng! Thật quá đáng!”

Lông trên người ướt sũng tôi run lẩy bẩy, nổi giận: “Rõ ràng anh ta làm tôi ướt lúc đang ngủ, các người dựa vào cái gì đều mắng tôi!”

Hồng Vũ thản nhiên nói: “Chỉ bằng em là sư tỷ của cậu ta, em sống hơn vạn tuổi, William tuổi vẫn còn nhỏ, phải trân trọng sư đệ hiểu không?”

Lý do này còn có tý đạo lý, tôi miễn cưỡng nhận.

Hồng Vũ hướng dẫn từng bước: “Sư đệ trốn khỏi nhà, em nên làm gì bây giờ?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Phơi lông khô, tiếp tục ngủ, chờ anh ta về.”

Nháy mắt, Hồng Vũ đi đến bên cạnh tôi, khí thế sét đánh không kịp bịt tai, cầm đoạn da sau gáy tôi lên, mở cửa sổ, hung hăng ném ra ngoài: “Cút! Không tìm William về thì đừng có vào cửa nữa!”

Tôi đứng vững người, đang muốn chống lại.

Trên người Hồng Vũ dấy lên ngọn lửa phừng phừng.

Đánh nhau với Tất Phương Điểu đang tức giận rất nguy hiểm, tôi cân nhắc mãi, thức thời mới là anh hùng, nhảy lên tường, chán nản chạy đi.

Sau lưng là tiếng vẹt kêu: “Đáng đời! Đáng đời!”

2.

Xin lỗi chó thế nào đây?

Chuyện làm mèo mất mặt này làm tôi ngồi xổm trên tường tự hỏi năm sáu giờ đồng hồ, nghĩ mãi vẫn không có đáp án.

Cuối cùng tôi quyết định tìm được William xong, mặc kệ hắn khóc lóc cũng được làm loạn cũng được, trực tiếp dắt tai, kéo về báo cáo kết quả công tác là được.

Tôi biến về hình người, ăn cá mực sợi chậm rì tìm theo mùi nước hoa nhàn nhạt William lưu lại. Đi đến trung tâm phố Anime, bỗng nhiên có một cô gái quen mặt chạy đến, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, chào hỏi: “Chào chị Dạ Đồng, lâu rồi không gặp.”

Người quen quen này là ai?

Tôi nhìn chằm chằm mặt cô ta, suy nghĩ rất lâu, móng chụp mạnh, kêu lên: “Hình như cô là đần độn?”

“Không, không,” Đần độn đứng giữa đường cái, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống nói, “Tên tôi không phải là đần độn, là Chu Tư Tư.”

Tôi nhớ ra rồi, không lâu trước đây có cô gái đầu óc có vấn đề khóc lóc muốn xuyên không, còn tự sát ba bốn lần, tôi nhận nhờ vả của linh hồn mẹ cô ta, kéo nha đầu cố chấp kia ra khỏi vực sâu, triệu tập yêu quái thiết kế ra một vở kịch xuyên không năm 2012 vô cùng tỉ mỉ, dùng chín chín tám mốt khó khăn cuối cùng cũng làm cô ta tỉnh ngộ, quay về vòng tay đạo đức của gia đình.

Tôi đánh giá: “Một ngày đần độn, cả đời đần độn.”

Bởi vì Chu Tư Tư có nợ, lập xong khế ước, tôi trao đổi cách liên lạc với cô ta, tiện cho việc đòi nợ.

Cô ta ôm lấy tâm lý may mắn, không giúp yêu quái làm ác, hại tính mạng con người. Lại thấy mình tuy là đứa nhỏ mồ côi cha, nhưng mẹ cũng là cán bộ cao cấp, trong nhà có ba phòng, cũng có ít tiền. Thời gian trước gọi điện thoại tìm tôi thương lượng, muốn dùng tiền để trả giá cho hai linh hồn. Tôi mềm lòng đồng ý. Sai William dùng laptop tìm giá vàng bạc thế giới, cô ta quên đi món nợ: “So với tiền tài, yêu quái coi trọng tu vi hơn, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối sẽ không lấy tu vi đi đổi tiền. Nhưng trước kia từng có yêu quái nhận ân tình con người. Đã làm giao dịch đặc biệt, khoảng một ngàn lượng vàng đổi một năm mạng, cổ đại một lượng vàng tương đương ba mốt chỉ, hiện tại giá vàng tính ba trăm năm mươi tệ một lượng, một ngàn lượng vàng là một ngàn tám trăm năm mươi tệ. Một linh hồn có thể sống lâu nhất là một trăm năm, cho nên là mười triệu tám nghìn năm trăm tệ, nhân đôi nữa, là hai mươi mốt triệu bảy trăm ngàn tệ, William, đúng vậy không?”

William lấy máy tính ra kiểm tra lại một lần, gật đầu.

Tôi tiếp tục: “Xem như cô có hiếu, không tính tiền lẻ, đưa hai mốt triệu là được rồi, việc này xóa bỏ… Này này?”

Một tiếng « tút tút », đầu kia điện thoại yên tĩnh.

Sau đó chó thánh mẫu William cầm điện thoại an ủi cô ta rất lâu, để cô ta không tuyệt vọng, còn lấy ví dụ là Bill Gates gây dựng sự nghiệp, cổ vũ cô ta dũng cảm đi tiếp trên con đường đời. Bây giờ gặp lại, người cô ta rất gầy, đi đường cũng như bay.

Chỉ nợ có hai mươi triệu! Đã bị áp lực bức thành như vậy! Con người thật sự là rất vô dụng!

Trong lòng tôi dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ khinh bỉ đồ vô dụng trước mặt.

Vẻ mặt Chu Tư Tư rất khó coi, nhưng cô ta khôi phục lại rất nhanh, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười ghê tởm giống William lần nữa, lấy lòng nói: “Chị Dạ Đồng, chị đang rảnh sao?”

Tôi lắc đầu: “Không rảnh.”

Chu Tư Tư hỏi: “Có việc? “

Tôi: “Ừ, tìm… Đánh chó!”

Ánh mắt Chu Tư Tư hơi lay động, sau đó không ngừng cố gắng: “Chúng ta cùng đi uống trà, nói chuyện phiếm đi, tôi mời chị ăn cá.”

Tôi cảnh giác: “Lấy giấy quỵt nợ là không được đâu!”

“Không phải không phải,” Chu Tư Tư liên tục xua tay, “Tôi không phải là kẻ đê tiện vô sỉ như vậy? “
« Chương TrướcChương Tiếp »