Nhất Phong hồi hộp ngồi đợi trên ghế, hắn giả vờ tập trung đọc báo nhưng ánh mắt luôn lén nhìn về phía buồng thử đồ.
Cô nhân viên vui vẻ đi ra ngoài kéo rèm, rồi cô ấy nở nụ cười lên tiếng.
“Mời cô Hạ Linh!”
Hạ Linh e dè bước ra, cô diện trên mình là chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc.
Thiết kế chiếc váy cúp ngực lại xẻ sâu, để lộ ra bờ vai trắng hồng cùng vòng một căng tròn trẻ trung, lại lấp ló khe rãnh sâu gợi cảm. Thân váy dài nhưng xẻ cao lên đùi, mỗi bước chân cô đi khiến cho đôi chân của Hạ Linh lại lộ ra.
Nhất Phong nhìn Hạ Linh một hồi, ánh mắt lộ rõ sự si mê, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp cô trong buổi đấu giá. Hạ Linh bây giờ không còn sự xinh đẹp ngây thơ của một cô gái mới lớn, cô bây giờ đẹp theo cách dịu dàng gợi cảm.
Hạ Linh thấy Nhất Phong cứ nhìn mình, cô ngại ngùng đỏ mặt lấy tay che đi phần ngực và kéo tà váy lại.
Đến khi cô nhân viên gọi đến lần thứ ba, Nhất Phong mới giật mình hắng giọng.
“À ờ…bộ này đẹp, nhưng hở quá thay bộ khác.”
Nghe vậy Hạ Linh cùng cô nhân viên đi vào phòng thay đồ, cô khẽ thở phào vì Nhất Phong không bắt cô mặc chiếc váy này.
Lần lượt những chiếc váy được Hạ Linh mặc ra, nhưng Nhất Phong lại không vừa ý, lúc hắn bảo hở hang quá, lúc lại chê không có điểm nổi bật.
Gương mặt hắn đen sì nổi giận, hắn lầm bầm.
“Sao bộ nào cũng xẻ sâu xẻ cao vậy hả, tìm bộ khác đẹp, sang trọng mà không được quá khoe da thịt cho tôi!”
“V…vâng ạ!”
Cô nhân viên khó hiểu quay đi, rõ ràng những bộ váy kia đều do hắn chọn kia mà, chẳng phải hắn bảo phải khiến Hạ Linh thật nội bật sao??
Lần này Hạ Linh đi ra với bộ váy đuôi cá màu vàng đồng, thiết kế phần cổ yếm, ôm gọn vòng một và vẫn để lộ đôi vai mảnh trắng, màu vàng tương phản càng làm vùng da lộ ra trở nên trắng hơn.
Phần eo ôm sát xuống mông, lộ rõ đường cong cơ thể đến vòng ba căng tròn, phía chân váy được may thêm xen kẽ là voan vàng, đính đá lấp lánh.
Trông cô lúc này đẹp quyến rũ cùng những đường cong của cô gái đôi mươi, không quá lộ ra những phần cơ thể. Nhất Phong say mê nhìn cô rồi khẽ nở nụ cười dịu dàng.
“Bộ này được, à mấy cô chọn một kiểu giày hợp với bộ váy, đóng gói gửi về nhà họ Phạm cho tôi!”
“Vâng cậu Nhất Phong!”
Nói xong Nhất Phong đứng dậy đi vệ sinh, Hạ Linh ra ý cô sẽ ra ngoài trước đợi hắn. Cô thong thả bước ra bên ngoài cùng túi đồ, người tài xế lập tức đi lấy xe.
Một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt Hạ Linh. Lần lượt hai cô chủ nhà họ Vương bước xuống, vừa chạm mặt An Đình, câu nói của bà Ngọc Linh lại ùa về trong trí nhớ của Hạ Linh.
Cô khẽ cúi đầu chào hai cô gái, Hồng Ngọc trông thấy Hạ Linh thì cơn tức giận lại trỗi dậy, nhưng thừa biết nếu ra tay đánh Hạ Linh sẽ không yên thân.
Hồng Ngọc bước lên ngó nhìn Hạ Linh ra vẻ khinh bỉ, rồi nhìn vào bên trong nơi Hạ Linh vừa đi ra.
“Chà ai đây, một đứa hầu lại vào đây làm gì?”
Quay lại nhìn An Đình, cô ả tức tối.
“Chị An Đình!”
An Đình nhẹ giọng gọi Hồng Ngọc quay lại rồi nhìn Hạ Linh lên tiếng mỉa mai.
“Cô định làm gì ở đây? Nơi này không dành cho cô, cả Nhất Phong cũng không phải của cô. Nên biết bản thân mình là ai, một kẻ xuất thân từ nơi mua vui cho đàn ông mà cũng muốn với tới Nhất Phong sao? Dơ bẩn! Đốn mạt! Kinh tởm!”
Từng lời nói thốt ra từ một cô gái những tưởng luôn dịu dàng có học thức làm Hạ Linh tái mặt. Chiếc xe do người tài xế điều khiển cũng vừa đến.
“Mong cô An Đình cẩn thận lời nói hơn!”
Bị người tài xế sửa lưng, An Đình đỏ mặt quay sang tát thẳng vào mặt anh ta. Hồng Ngọc thoáng trông thấy túi đồ trên tay Hạ Linh thì giật lấy, Hạ Linh cố giữ lại, chiếc túi bị kéo mạnh rách toác.
Nhìn bộ váy rơi ra từ trong hộp, cả hai chị em An Đình và Hồng Ngọc tức đỏ tai. Hồng Ngọc nhanh tay lấy bộ váy lên ngắm nghía, người tài xế thấy tình hình không ổn, lập tức đưa tay vào túi áo bấm truyền tin cho Nhất Phong bên trong.
Nhất Phong còn bận chọn bộ trang sức riêng cho Hạ Linh thì nhận được tin thì lập tức đi ra. Đập vào mắt hắn là An Đình đang giẫm đạp lên bộ váy của Hạ Linh, mặc cho cô đang cố giữ lấy, còn Hồng Ngọc thì ngăn cản người tài xế kia giúp chị mình.
…****************…