Chương 40: Hạ Linh hơn gì cô!

Sau hai ngày nằm viện theo dõi, Hạ Linh cũng được về nhà, gương mặt cô tiều tụy hốc hác thấy rõ.

Đôi mắt sưng đỏ vì cô đã khóc từ khi biết tin mình đã có thai nhưng lại bị sảy, Hạ Linh có lẽ cũng chẳng biết bản thân có thai khi nào, chỉ khi nghe Ngọc nói thì cô mới lờ mờ nhận ra.

Trên xe, Hạ Linh hướng ánh mắt đượm buồn ra ngoài phố, cô buồn cho chính cô, cô tự hỏi sóng gió gì lại bủa vây cô tiếp tục đây?

Nhất Phong ngồi ghế phụ, đôi mắt hắn luôn quan sát cô gái ngồi phía sau. Không ai biết được ở Hạ Linh có điều gì khiến một kẻ máu lạnh ngông cuồng như hắn phải để tâm.

Một kẻ chỉ biết dùng phụ nữ để thỏa mãn thì nay lại biết quan tâm đến người phụ nữ đang ngồi ghế sau ấy.

Bàn tay Nhất Phong nắm lại,từng đừng gân máu nổi lên như những cho giun nhỏ trên nước da hơi ngăm của hắn.

Một tia nhìn sắc lạnh, hung bạo từ Nhất Phong nhìn thẳng ra phía trước.

“Vương Hồng Ngọc, cô sẽ phải trả giá…”

Cánh cổng lớn nhà họ Phạm lại đón Hạ Linh trở về, Ngọc nhanh tay đem đồ vào nhà, Nhất Phong nhẹ nhàng dìu cô đi vào.

Bước chân của Hạ Linh và Nhất Phong vừa chạm bậc thềm đầu tiên thì cả hai dừng lại, bóng người đàn ông đang chắn trước cửa.

Nhất Phong nhìn lên, hắn liền kéo Hạ Linh ra phía sau lưng mình rồi nói.

“Hạ Linh đang yếu, cha định làm gì?”

Ông Nhất Lâm vẫn giữ thái độ dửng dưng, ông bỏ qua Nhất Phong mà liếc ánh mắt sang người đang ở sau hắn.

“Hừm, ta chẳng định làm gì cả, cô ta đủ sức khiến con phá nát cả cổng nhà họ Vương kia mà!”

Dứt lời, ông Nhất Lâm đi vào trong nhà, vừa đi ông ấy vừa nói.

“Nói cô ta mau nghỉ ngơi cho khỏe, nhà này không dư của mà để nuôi kẻ vô tích sự!”

Nhất Phong nghiến răng, ngay cả khi Hạ Linh sảy thai, mà đứa trẻ ấy lại là con của hắn thì người đàn ông ấy vẫn không tỏ ra chút quan tâm.

Định lên tiếng thì Hạ Linh đã rời vòng tay của hắn, cô mệt nhọc từng bước đi về khu phòng dành cho người hầu. Nhất Phong nóng mặt, hắn đi đến giữ tay cô lại, hắn phát điên khi cô lại đang tỏ ra không cần hắn lúc này.

“Em đi đâu?”

Hạ Linh giật tay ra khỏi bàn tay của Nhất Phong, cô chỉ tay về hướng khu phòng người hầu. Nhất Phong lại giữ lấy Hạ Linh, hắn lớn tiếng gọi Ngọc.

Cô hầu Ngọc lập tức chạy đến, Nhất Phong bảo cô đem đồ của Hạ Linh lên phòng hắn, lấy lý do cơ thể cô đang yếu cần phải chăm sóc. Hạ Linh lắc đầu tỏ ý không cần, nhưng làm sao Ngọc dám cãi lời Nhất Phong.

Thoáng chốc,những gì cần thiết của Hạ Linh đều được chuyển lên phòng của Nhất Phong.

Hạ Linh bị hắn bế bổng lên một mạch đi lên phòng, cô nép đầu vào hắn, Hạ Linh cảm nhận được tiếng tim đập trong l*иg ngực hắn, sự ấm áp từ đôi tay rắn chắc truyền sang cô.

Đúng lúc cửa phòng vừa khép lại, Nhật Nam từ bên ngoài trở về, cậu chỉ kịp thoáng trông thấy. Đột nhiên đôi mắt cậu trầm buồn đến nao lòng.



Nhà họ Vương.

Sau sự việc ấy xảy ra, ông Đại Hùng tức giận ra mặt. Hồng Ngọc hôm ấy bị Nhất Phong cho ăn tát vẫn ấm ức, riêng An Đình vẫn nhốt mình trong phòng.

Cô không tin được một cô gái tầm thường như Hạ Linh lại khiến Nhất Phong quan tâm đến vậy. Ngay cả khi Hạ Linh chưa xuất hiện, ngay khi cả hai còn trẻ con thì cô cũng chưa từng trông thấy Nhất Phong như thế.

An Đình càng nghĩ càng tức giận, cô đứng nhìn mình trong gương. So về gia thế, học vấn và cả vẻ ngoài, Hạ Linh đều thua cô xa.

Nếu nói Hạ Linh luôn khiến người khác có cảm giác muốn che chở, thì cô lại luôn là người hiểu chuyện trong mắt mọi người.

Hạ Linh hơn gì cô?

An Đình tức giận vơ tay làm đổ hết đống mỹ phẩm trên bàn, ngay cả chiếc gương cũng rơi xuống đất vỡ ra thành từng mảnh.

Cô phải làm gì, phải làm gì để Nhất Phong chú ý đến cô, hoặc dù hắn không có tình cảm thì cũng phải là của cô.

“Nhất Phong phải là người đàn ông của An Đình này, không thể là của người khác được!”

…****************…