Trong suốt bữa tiệc, Nhất Phong chẳng mở miệng nói lời nào, An Đình lúc này mới lên tiếng nói với Nhất Phong.
“Anh Nhất Phong, anh dạo này thế nào rồi?”
“Vẫn vậy!”
“Anh…”
“Đang ăn đừng nói chuyện!”
Lời Nhất Phong nói làm An Đình sượng lại, cô nắm chặt chiếc thìa trong tay, lòng khó chịu. Hắn lý nào lại muốn vạch rõ ranh giới giữa hắn với cô đến vậy.
Vậy mà khi Hạ Linh đến rót nước cho Nhất Phong, hắn lại cười nhẹ cảm ơn cô ấy.
An Đình vẫn tỏ ra thản nhiên, xem như lời hắn vừa nhắc là đúng. Đến lượt Hạ Linh sang rót nước cho An Đình, vì cô yêu cầu nước ấm nên Hạ Linh khá cẩn thận tránh gây ra chuyện.
Lúc này ông Nhất Lâm mới nhìn An Đình.
“An Đình, nay cháu cũng đã gần mười tám rồi nhỉ? Chuyện hôn nhân giữa cháu với Nhất Phong cũng nên tính dần nhỉ?”
Hạ Linh giật mình, cô bất ngờ run tay, thì ra bữa tiệc này là bàn chuyện hôn sự của Nhất Phong.
An Đình bất thình lình hét lên, Hạ Linh vì mải chú ý đến Nhất Phong mà rót nước tràn ra bàn chảy xuống chiếc váy của An Đình.
Hạ Linh hoảng sợ lùi về sau, cô vội lấy khăn giấy lau cho An Đình thì lập tức bị Hồng Ngọc vung tay tát mạnh.
“Cô bị câm chứ mù à? Cô cố tình sao mà lần lượt đổ nước lên tôi rồi giờ đến chị An Đình vậy hả?”
Nhật Nam ngồi trông thấy, vừa chống tay định đứng dậy giúp Hạ Linh thì Nhất Phong đã nhanh chân đứng kéo Hạ Linh về phía sau mình.
Hồng Ngọc tức tối trách Nhất Phong.
“Anh Nhất Phong, cô ta làm hỏng váy của chị An Đình, anh còn bênh?”
Nhất Phong vẫn giữ tay Hạ Linh đang đứng sau lưng mình, hắn lạnh lùng đáp lại.
“Cô ấy là người của tôi, cô đừng xúc phạm. Chiếc váy của An Đình nếu bị hỏng thì tôi sẽ đền! Đừng động tay động chân.”
Ông Đại Hùng khó chịu trước thái độ Nhất Phong đối với hai cô con gái của mình thì hắng giọng.
“Chỉ là một đứa hầu, cháu không cần phải bảo vệ như vậy chứ?”
“Nhưng cô ấy không phải người hầu nhà họ Vương!”
Nhất Phong quay lại phía sau,hắn nắm tay Hạ Linh nói nhẹ nhàng.
“Ở đây không còn việc của cô, xuống dưới đi!”
Hạ Linh cúi đầu, gương mặt vẫn đỏ do cú tát khi nãy, cô lặng lẽ đi xuống dưới bếp.
Ông Nhất Lâm gương mặt khó coi nhắc nhở Nhất Phong ngồi xuống. An Đình vẫn giữ thái độ hòa nhã không để lộ sự ghen ghét trước Hạ Linh, nhưng ánh mắt đã có chút tâm cơ.
Bà Ngọc Linh bấy giờ trong lòng có chút bất an khi trông thấy Hạ Linh, bà ấy ngờ ngợ khi Hạ Linh đi ngang bà khi nãy.
Gương mặt có chút quen thuộc, nhất là đôi mắt.
Lẽ nào lại trùng hợp như vậy? Lẽ nào Hạ Linh chính là đứa bé bà đã bán cho cặp vợ chồng kia?
Mồ hôi rịn ra ướt hết phần tóc trước trán, nếu thật sự Hạ Linh là con gái của bà ấy, thì việc quá khứ năm xưa có khả năng sẽ bị bại lộ.
Bà Ngọc Linh khẽ giật mình khi bà Mỹ Xuân gọi.
“Chị sao vậy? Sao ngồi suy nghĩ gì vậy?”
Bà Ngọc Linh cười gượng gạo rồi hỏi bà Mỹ Xuân.
“Cô gái đó…là người hầu mới phải không?”
“À bà muốn nói Hạ Linh? Tôi nghe người làm nói là Nhất Phong mua về!”
Bà Ngọc Linh nuốt nước bọt hỏi tiếp.
“Cô ấy bao tuổi?”
Bà Mỹ Xuân suy nghĩ rồi trả lời.
“Chắc cũng mười chín hay hai mươi gì đấy! Lúc Nhất Phong đưa về cũng đã tầm mười tám rồi! Cô ấy cũng đã ở đây gần một năm rồi!”
Câu trả lời ấy lại một lần nữa làm bà Ngọc Linh run tay, nếu đúng tuổi ấy thì khả năng cao Hạ Linh có thể là đứa trẻ năm ấy do bà ấy sinh ra.
Tiếng ông Đại Hùng ngắt quãng dòng suy nghĩ của vợ. Ông ta nhìn Nhất Phong hỏi ý.
“Nhất Phong, An Đình rất mến cháu, hai đứa có nên tìm hiểu về nhau nhỉ?”
Nhất Phong tỏ vẻ thờ ơ, hắn chẳng chú trọng đến bữa tiệc và những vị khách. Cả năm phút trôi qua mà Nhất Phong không trả lời ông Đại Hùng.
An Đình bối rối chạm tay vào Nhất Phong.
“Anh Nhất Phong! Cha em hỏi kìa?”
Nhất Phong buông đũa xuống, không nhìn ai mà trả lời bâng quơ.
“Cháu nghĩ cháu chưa đủ tình cảm để tính chuyện tìm hiểu ai đó. Với lại công việc nhà họ Phạm cũng không ít, cháu chưa yên tâm!”
An Đình hụt hẫng trong lòng, nhưng đối diện với mọi người, một cô gái đã từng đi du học, từng tiếp xúc với nhiều người vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng.
Cô cười gượng đỡ lời cho Nhất Phong.
“Cha à! Anh Nhất Phong nói đúng đấy tình cảm không thể chỉ một phía, với lại con cũng muốn người đàn ông của mình có sự nghiệp…”
Ông Nhất Lâm cười vui vẻ cố gắng đẩy bầu không khí gượng ép này tan đi.
“Chà An Đình còn trẻ mà biết suy nghĩ thật. Con dâu nhà họ Phạm chỉ có cháu mới xứng đáng!”
Nhất Phong nắm chặt tay lại, hắn đấm xuống bàn rồi nhấc người đứng dậy.
“Con có việc đi xử lý trước, mọi người tiếp tục dùng bữa.”
Nhất Phong quay lưng rời đi, cả bàn đều sửng sốt trước thái độ của hắn.
Ông Đại Hùng bị bẽ mặt, dù sao cũng là nhà gái lại lên tiếng chuyện hôn sự trước, vậy mà Nhất Phong lại chẳng nể nang ai.
An Đình giận run người, cô nghiến răng nhìn chiếc ô tô chở Nhất Phong chạy đi khỏi. Hồng Ngọc cũng tỏ ra bất bình thay chị gái.
Cảm thấy không khí càng căng thẳng, ông Nhất Lâm bèn lên tiếng.
“Ài…thôi mọi người tự nhiên đi, Nhất Phong nó bận rộn suốt ấy mà!”
…****************…