Chương 31: "Có thai với tôi đi"

Nhất Phong nghe đến tên An Đình, trong lòng trỗi dậy sự khó chịu, ngước lên thấy Hạ Linh đang trước cửa phòng Nhật Nam, hắn liền buông tay Hồng Ngọc ra.

Hạ Linh đứng nhìn xuống, hai ánh mắt chạm nhau làm cô khó xử. Hồng Ngọc vẫn luyên thuyên rằng An Đình đã nhắc đến hắn nhiều thế nào.

Vợ chồng ông Nhất Lâm đi công việc vừa về nhà, trông thấy cô gái Hồng Ngọc thì tỏ ra vui vẻ ôm lấy cô. Ông Nhất Lâm ngắm nhìn Hồng Ngọc rồi cười nói.

“Cháu càng lớn càng xinh đẹp nhỉ? Mà An Đình vẫn chưa về sao?”

“Chị An Đình chuẩn bị về ạ, vì cháu nhớ anh Nhật Nam nên lén về trước!”

Cô kết thúc câu nói bằng một điệu cười vui vẻ, ánh mắt nhìn lên phía Nhật Nam đang đứng. Ông Nhất Lâm cũng cười trước sự lém lỉnh của Hồng Ngọc, rồi khi ông quay sang thấy Hạ Linh đang đi xuống thì liền thay đổi sắc mặt.

“Khách đến nhà mà không biết làm nước sao? Cô có biết làm việc không hả?”

Hạ Linh bị mắng, cô cúi đầu rồi quay bước lên phòng Nhật Nam định đem nước xuống. Nhật Nam thấy vậy liền đem xuống trước giúp cô.

Hồng Ngọc tỏ vẻ khó chịu quay sang hỏi Ông Nhất Lâm.

“Bác Lâm, cô người hầu này sao chẳng nói gì vậy ạ?”

“Cô ta bị câm, mà cháu quan tâm làm gì, qua đây ngồi ta hỏi thăm cháu cùng An Đình nào!”

Nhất Phong chẳng thèm để ý, hắn bước về phòng, khi lướt qua Hạ Linh, Nhất Phong quay sang nhìn cô rồi bước nhanh qua.

Hồng Ngọc ôm lấy vai bóp bóp cho ông Nhất Lâm, bà Mỹ Xuân vội lên tiếng.

“Hạ Linh, cô đi xuống bếp đi, coi phụ cô Hà nấu ăn!”

Hạ Linh gật đầu vài cái rồi nhanh chóng rời khỏi, Hồng Ngọc nhìn theo cô hầu ấy, ánh mắt dò xét Hạ Linh, rồi lại nhanh chóng trở lại nét vui tươi trò chuyện với ông bà Nhất Lâm.



Chiều hôm ấy, Hồng Ngọc còn đang cùng ông bà Nhất Lâm ngồi ngoài sân vườn, ông Nhất Lâm gọi Hạ Linh đến đứng rót trà cho cả ba người.

Nhật Nam dù không muốn cũng bị ông ấy gọi xuống, riêng Nhất Phong thì hắn chỉ đi ngang qua bàn rồi bỏ lên xe đi ra ngoài có công việc.

Bình trà nóng được Hạ Linh rót ra từng tách, đến phía Hồng Ngọc, cô đang rót thì bị nước bắn vào tay Hồng Ngọc, cô ấy la lên khiến cô giật mình.

“Ối nóng quá!”

Hồng Ngọc rồi đứng dậy, tay cô đẩy Hạ Linh sang bên làm bình trà đổ vào tay cô nóng hổi. Hạ Linh ôm lấy bàn tay đau đứng co rúm lại, Nhật Nam vội đi đến bên cạnh xem xét rồi quay lại nói với Hồng Ngọc.

“Cô ấy không cố ý, em lại xô Hạ Linh làm bình trà đổ lên tay cô ấy vậy?”

Hồng Ngọc vừa không hài lòng về Hạ Linh, giờ thấy Nhật Nam quan tâm cô ấy mà không để ý đến mình thì lại nổi cơn.

“Nhật Nam! Em cũng đau mà, do cô ta không cẩn thận chứ!”

Nhật Nam định bảo vệ tiếp cho Hạ Linh thì ông Nhất Lâm đã hắng giọng lên tiếng.

“Thôi thôi, Hồng Ngọc nói đúng đấy, con không quan tâm nó lại còn lo cho một người hầu!”

“Cha!”

Bà Mỹ Xuân thấy Nhật Nam không ổn, liền đẩy tay Hạ Linh chỉ cô đi vào trong, rồi lên tiếng can ngăn Nhật Nam và xoa dịu Hồng Ngọc.

Ánh mắt Hồng Ngọc căm tức nhìn bóng cô hầu gái đi vào, rõ ràng Nhật Nam rất quan tâm cô gái ấy.

Tay cô chỉ bị một giọt nước bắn trúng, so với Hạ Linh bị cả bàn tay thì chẳng sá gì. Nhưng địa vị của cô đáng ra phải được quan tâm hơn Hạ Linh mới phải.

Tối hôm đó, khi mọi người trong nhà đã ngủ say, Nhất Phong đi về phía căn phòng của người hầu.

Hạ Linh bị đau khó ngủ, cô mở cửa ra bên ngoài thì liền bị một cánh tay rắn chắc lôi tuột đi.

Cô bị người ấy lôi ra khu vườn, ép cô vào gốc cây rồi ôm lấy cơ thể cô mà hôn say đắm. Hạ Linh cố gắng đẩy ra khi biết người ấy là Nhất Phong, nhưng lý trí không thể thắng được trái tim của mình.

Từng chút, Nhất Phong len bàn tay vào dưới chiếc áo ngủ, hắn sờ soạng rồi hôn lên vành tai của cô.

Sự nhột nhạt, xen lẫn kí©h thí©ɧ khiến Hạ Linh bủn rủn.

“Em bị thương sao?”

Nhất Phong hỏi rồi cúi xuống hôn lên cổ rồi nụ hôn cứ vậy chạy dọc xuống bộ ngực căng tròn.

Ngón tay thô tục lại đi vào vùng tam giác kí©h thí©ɧ nó, Hạ Linh bấu tay vào vai hắn, hơi thở gấp gáp.

Nhất Phong đưa ngón tay còn ướt bóng lên nhìn, Hạ Linh đỏ mặt quay đi.

Trong đêm vắng, phía sau khu vườn có hai con người đang hòa vào nhau, Hạ Linh che miệng cố gắng kiềm chế cơn du͙© vọиɠ từ Nhất Phong đem đến. Cơ thể Hạ Linh chẳng còn sức chống cự, cứ thế mặc cho Nhất Phong ôm ghì mà bắn xối xả vào bên trong.

Sau khi Nhất Phong đã xong xuôi, Hạ Linh mặc lại quần áo, cô định đi vào thì Nhất Phong giữ cô lại.

“Có thai với tôi đi!”

Hạ Linh rùng mình, cô không dám tưởng tượng một cuộc sống như vậy, có thai với hắn sao?

Hạ Linh giật tay lại, cô bước đi chậm chạp vì đôi chân mỏi nhừ, một ít thứ chất lỏng tuôn chảy giữa hai chân cô.

Nhất Phong đứng đó, trong đầu hắn những dòng suy nghĩ đang điên cuồng hiện ra, một lát sau rồi hắn cũng trở lại phòng ngủ.