Cô gái Câm bị nhốt trong căn phòng ngủ của Nhất Phong, căn phòng quá rộng khiến cô thấy lạc lõng và lạnh lẽo. Cô chợt nghĩ những kẻ vừa có tiền có quyền này sẽ sống thế nào, chả bù cho cô phải chịu khổ sở từ khi vừa sinh ra.
Tiếng cửa mở, một cô gái mặc trang phục người hầu đi vào.
"Thưa cô, mời cô đi tắm!"
Đi tắm? Nhất Phong mua cô về kia mà,lẽ nào lại đối xử tốt vậy sao?
Cô Câm khẽ gật đầu rồi đi theo cô gái kia, đến gian phòng tắm, cô càng choáng ngợp, cô cảm tưởng mọi thứ ở đây dường như dành cho một ông vua nào đó.
Cô khẽ giật mình khi cô gái kia chạm vào kéo khóa áo, cô lùi lại lo lắng nhìn người đối diện. Cô gái kia ngỏ ý sẽ giúp cô tắm thay y phục, cô Câm lắc đầu, tay ra cử chỉ sẽ tự mình tắm.
Cô người hầu nhoẻn miệng cười, đặt khăn và bộ y phục trên chiếc bàn gần đó, cô người hầu đi ra ngoài để cô Câm tự nhiên hơn.
Phía bên ngoài, trong căn phòng rộng, bốn cô gái đang ra sức phục vụ cho Nhất Phong, họ uốn éo cơ thể, bàn tay mềm mại di chuyển trên người của hắn. Những âm thanh đầy sự nɧu͙© ɖu͙©, tiếng rên bẩn thỉu cứ phát ra. Có lẽ những người trong ngôi biệt thự này đã quá quen thuộc, hoặc họ không dám để ý vì sợ Nhất Phong mà cứ tự nhiên làm công việc của mình.
......................
Phía ngoài cánh cửa, một nam nhân dáng vẻ khoan thai đi vào, ánh mắt sắc bén không kém gì Nhất Phong. Cậu vừa đi vào thì đã có người chạy ra cúi đầu.
"Cậu hai đã về!"
"Ừm, anh Nhất Phong đã về chưa?"
Những người đứng đó lén nhìn nhau, rồi một người lên tiếng.
"Thưa cậu cả về rồi...còn có...còn đưa về một cô gái!"
Phạm Nhật Nam, cậu hai nhà họ Phạm nghe vậy không lấy làm ngạc nhiên, chỉ tỏ vẻ khó chịu.
"Anh ta định biến ngôi nhà này thành thứ gì đây!!"
Nói rồi Phạm Nhật Nam bực dọc đi tầng ba của mình, đi ngang căn phòng của Nhất Phong cùng những ả kia, cậu bước nhanh chẳng muốn nán lại.
Đi ngang tầng hai, Nhật Nam trông thấy một cô gái từ phòng tắm đi ra, gương mặt non nớt, từng lọn tóc còn vươn hơi nước ôm lấy gương mặt và chiếc cổ nhỏ bé. Đôi mắt như đứa trẻ thoáng nhìn cậu rồi lập tức cúi đầu tránh né.
Nhật Nam nhíu mày, cô gái này còn rất trẻ, không phải là tự nguyện mà rơi vào tay anh trai mình chứ. Bóng dáng cô gái khuất vào cánh cửa phòng của Nhất Phong, Nhật Nam liền gọi một cô hầu đến hỏi.
"Cô bé ấy là anh tôi đưa về?"
"Dạ. Hình như từ một cuộc đấu giá..."
Nhật Nam lặp lại hai từ "đấu giá" mà không kiềm chế được nỗi giận, lại là cái nơi xem con người là món hàng ấy. Cậu lại ngạc nhiên hơn khi cô hầu nói cô gái ấy bị câm.
"Câm sao? Anh tôi lại có hứng thú với cô bé ấy?"
Nhật Nam lầm bầm rồi đi về phòng của mình, trong đầu cậu từ khi ấy luôn hiện ra gương mặt của cô gái khi nãy.
......................
Phạm Nhất Phong và Phạm Nhật Nam là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của Nhất Phong là người vợ được cha của hắn cưới theo dạng hôn nhân hợp tác. Giữa họ không có tình yêu, đúng hơn là Phạm Nhất Lâm không hề yêu thương người phụ nữ ấy.
Khi Nhất Phong được năm tuổi, cha hắn đưa về một người phụ nữ lạ tên Mỹ Xuân, dẫn theo một đứa trẻ trạc tuổi hắn. Mẹ hắn vì chuyện ấy mà sinh ra tâm bệnh rồi đột ngột qua đời. Nhất Phong căm ghét cha, căm ghét cả người phụ nữ kia cùng đứa trẻ.
Tâm tính hắn khi ấy bắt đầu thay đổi, hắn trở nên lạnh lùng, ít nói, thậm chí có lần cầm con dao nhỏ gây thương tích cho Mỹ Xuân. Sau khi bị cha hắn dạy cho một trận đòn, hắn bị cha nhốt vào phòng tối bắt phạt. Đứa trẻ năm tuổi từ đó sinh ra sự thù hận, mặc cho Mỹ Xuân và đứa con trai không hề ác ý, thậm chí Nhật Nam còn lén cha đem đồ ăn cho hắn.
Càng lớn, Nhất Phong càng tham vọng phải giữ lấy uy quyền trong nhà này, hắn chứng minh cho cha hắn thấy hắn mới thật sự là con trai của Phạm Nhất Lâm. Bên cạnh đó, Nhất Phong cũng căm ghét những người như Mỹ Xuân, hắn căm hận những người phụ nữ ấy, xem họ như đồ chơi mà mặc sức trút giận.
Trái ngược với Nhất Phong, Nhật Nam lại hiền hòa, người làm trong nhà đều sợ đối mặt với Nhất Phong nhưng với cậu thì không.
Sau khi chia gia sản lại cho hai người con trai, Phạm Nhất Lâm cùng người vợ sau Mỹ Xuân ra nước ngoài sinh sống, thỉnh thoảng họ lại về xem công việc làm ăn của Nhất Phong.