Mười bốn năm sau, cô bé Câm ngày nào đã trở thành cô gái mười tám xinh xắn, gương mặt rõ nét thiếu nữ. Dù điều kiện sống không tốt nhưng cơ thể vẫn phát triển đúng độ tuổi.
Sau nhiều lần bị bán cho bọn buôn người, Câm cuối cùng bị đưa đi đấu giá. Một cô gái vừa tròn mười tám, còn trong trắng lại xinh đẹp, dù cô có không thể nói chuyện thì vẫn sẽ là món hàng có giá trị.
Buổi đấu giá người của thế giới ngầm diễn ra.
Những kẻ thừa tiền lắm tật, những kẻ sẵn sàng "mua" một con người như món hàng bắt đầu xuất hiện. Trong số ấy không thiếu những nam nhân trẻ tuổi, họ đến vì địa vị gia đình, đến để xem cuộc sống đen tối thế nào.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy bó sát, từng đường cong cơ thể phô ra dưới ánh đèn, đôi gò đào căng tròn, lấp ló sau lớp váy đứng trên sân khấu. Bà ấy lần lượt giới thiệu những "mặt hàng" sống.
Những tiếng cười nói, trả giá tranh giành nhau một cô gái về phía mình. Người phụ nữ nọ lên tiếng.
"Và món hàng cuối cùng của đêm nay. Đóa Hoa Câm Lặng!!"
Ánh đèn sân khấu rực rỡ, cô gái bị nhốt trong chiếc l*иg chim lớn. Trang phục được chuẩn bị cho cô gần như khoe hết da thịt, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn xinh như hoa.
Tiếng bàn tán càng sôi nổi hơn khi người phụ nữ kia giới thiệu về món hàng.
Câm sao?
Câm thì sẽ làm được gì?
"Quý vị, không nói được sẽ có cái thú vị của riêng nó!"
"Giá khởi điểm mười nghìn USD!"
Đâu đó bắt đầu những tiếng gõ búa tranh giá. Số tiền cứ tăng vọt lên theo sự khıêυ khí©h của người phụ nữ chủ trì cuộc chơi. Mặc cho cô gái nhỏ đang rưng rưng nước mắt sợ hãi, cô nghe họ trả giá cho mình như đang mua món hàng. Nước mắt lăn dài trên gương mặt non trẻ, vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này, vì sao cô không thể hét lên cho vơi bớt nỗi thống khổ tột cùng này.
Nhìn những tên đàn ông béo núc, đôi mắt nhìn như đang muốn đốt cháy những nơi có vải che trên cơ thể của cô khiến cô gái không rét mà run rẩy. Cô cố gắng ôm lấy cơ thể của mình, cố che đậy những vùng da đang bị nhòm ngó.
"Năm mươi nghìn USD!"
Cái giá của ai đó vừa đưa ra khiến cả phòng im lặng, họ quay sang nhìn nhau, rồi tìm người vừa lên tiếng.
Là cậu cả của dòng họ Phạm, Phạm Nhất Phong!!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, họ không phải không có tiền để tiếp tục, cái họ e ngại là danh tiếng của gia thế của người này. Thứ gì mà Phạm Nhất Phong đã muốn, thì có trời mới ngăn cản được.
Người phụ nữ nhìn bên dưới rồi bắt đầu gõ búa chốt giá.
Lần một.
Lần hai.
Lần ba.
Cả phòng không ai lên tiếng, cô gái trên sân khấu nghiễm nhiên thuộc về người đưa giá cao nhất.
"Đưa cô ta về!"
Những ánh mắt tiếc nuối khi vuột mất miếng bánh thơm ngon, tiếng tặc lưỡi thất vọng khi nhìn cô gái Câm bị người nhà họ Phạm đưa đi.
Chỉ có những kẻ tổ chức buổi đấu giá đang sung sướиɠ đếm tiền, bọn chúng cười như dã thú, kiếm tiền trên cơ thể người khác chẳng khác gì loài động vật hút máu kinh tởm.
Chẳng ai mảy may thương xót cho số phận cô gái nhỏ bị rơi vào tay một tên đại ma đầu của thế giới ngầm.
Mà dù có thương xót thì sao?
Chả ai dại dột mà đối đầu với Phạm Nhất Phong, chả có ai cả.
......................
Chiếc ô tô vừa đậu trong khuôn viên sân của một ngôi biệt thự lớn. Hai hàng người mặc trang phục đen đứng hai bên, Phạm Nhất Phong ngạo mạn bước xuống xe. Phía sau, một chiếc xe khác cũng vừa dừng bánh. Tên vệ sĩ thô bạo lôi cô gái Câm xuống xe, đôi môi nhếch lên nụ cười đểu giả.
"Đưa cô ta lên phòng cho tôi!"
Phạm Nhất Phong đi vào, bốn cô gái ăn mặc gợi cảm liền chạy ra vây lấy hắn ta. Đột nhiên một trong số đó liếc mắt nhìn cô gái Câm.
"Cậu chủ, cô gái này là ai?"
Nhất Phong không vội lên tiếng, đặt lên đôi môi căng mọng vừa rồi một nụ hôn.
"Đồ ta vừa mua được!"
"Cậu chủ!! Cậu lại có hứng thú với đồ rác rưởi này sao?"
Dứt lời, cả bốn ả ngả nghiêng cười, những ngón tay nhọn hoắt sơn đủ màu không ngừng ve vãn cơ thể của Nhất Phong.
Cô gái Câm nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong cổ đột ngột nhợn lên muốn nôn. Phải, cảnh tượng ấy thật quá buồn nôn.