Hôm sau, Chu Thanh Thanh chính thức đi làm ngày đầu tiên.
Lúc Chu Thanh Thanh ngủ dậy đã hơi muộn, tối qua vì bận rộn “việc nào đó” mà quên đặt đồng hồ báo thức, là Lâm Diễn đã gọi cô dậy.
Đúng tám giờ, nhà Lâm Diễn, trên bàn cơm.
“Anh đưa em đi làm nhé?” Lâm Diễn đã ăn xong bữa sáng, đang bận rộn những vẫn ung dung nói.
Căn nhà này của Lâm Diễn mặc dù vị trí địa lý tốt, nhưng lại ở ngoại thành, cách rất xa nơi làm việc của Chu Thanh Thanh. Thêm nữa đây lại là khu nhà giàu, không có trạm xe buýt, phải đi bộ tầm mười phút mới có một trạm, mà nếu mỗi ngày đều gọi xe thì tốn kém quá! Nếu có thể đi nhờ xe Lâm Diễn, vậy không còn gì tuyệt hơn…
Chu Thanh Thanh nghe xong, suýt chút nữa đã định há miệng nói, được được! Nhưng mà… Lâm Diễn đưa cô đi làm, cũng có nghĩa là tiếp đó hai người sẽ cùng ở chung trên xe hơn nửa giờ đồng hồ… Không thể tránh được khiến cô nhớ lại ấn tượng sâu sắc vô cùng rõ ràng tối qua… Cô sẽ rất ngại có được không!╮(╯﹏╰)╭
Nhưng mà, tại sao Lâm Diễn lại có thể bình tĩnh và thản nhiên như thế? ~~o(>_
Bây giờ thực sự cô chỉ cần liếc anh một cái là đã cảm thấy ngại ngùng, những xấu hổ thẹn thùng tối qua bị cô bỏ quên, lúc này tất cả đã chạy về hết.
Chu Thanh Thanh mất tự nhiên cúi đầu, cố gắng gặm bánh mì, sau đó uống một ngụm sữa bò âm ấm, nhỏ giọng nói: “Không, không cần làm phiền anh đâu! Như thế ngại quá, em gọi xe là được rồi.”
Lâm Diễn lập tức khó chịu, cái tên mới gặp mặt hai lần kia, tối qua em đi nhờ xe của hắn về sao không thấy ngại? Sáng nay bọn họ vẫn còn ngủ cùng trên một cái giường! Bây giờ mới tách ra được bao lâu mà cô đã câu nệ, khách khí như thế với anh.
Tuy anh biết rõ tính Chu Thanh Thanh rất nhút nhát, căn bản là cứng mềm đều ăn, nhưng không thể quá dữ tợn với cô, anh muốn cô yêu anh mà không phải sợ anh, tất phải dùng chính sách dụ dỗ.
Vì vậy, Lâm Diễn trong lòng không vui nhưng trên gương mặt anh tuấn vẫn cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng, vươn tay vén một lọn tóc lộn xộn, ngón tay thon dài lướt qua đôi má trắng mịn của Chu Thanh Thanh, giọng nói du dương mang theo vài phần bất lực: “Em đúng là rất phiền toái, nhưng mà, anh quen rồi.”
Hơn nữa, anh cũng không ngại tiếp tục duy trì thói quen này. Đời người, nếu cái gì cũng đều trôi chảy, sẽ không còn hứng thú.
Chu Thanh Thanh lập tức hóa đá… Trong lòng âm thầm rối rắm: Lâm mỹ nam, anh trở nên dịu dàng như vậy… Thật sự khiến em không quen lắm! Chẳng lẽ, anh thực ra có tố chất M? >_
Lâm Diễn thu tay lại, giọng nói lại khôi phục sự lạnh lùng nhưng trong trẻo trước sau như một: “Anh cũng phải đi làm, đằng nào cũng tiện đường.”
Có thể thỉnh thoảng ngon ngọt với bé heo ngốc nghếch, nhưng cũng không thể chiều quá, vẫn phải duy trì uy nghiêm “sư phụ” và “gia trưởng”.
Lâm Diễn đã nói đến đây, Chu Thanh Thanh cũng không thể tiếp tục từ chối, ậm ờ lên tiếng: “Ừm, vậy cảm ơn.”
Khóe môi Lâm Diễn hơi nhếch lên: “Không cần nói cảm ơn với anh.”
Đột nhiên nhớ lại, trên Internet, Chu Thanh Thanh gần đây có thói quen dùng những lời tương tự như “Sư phụ, tôi yêu anh chết mất!” để diễn tả lòng biết ơn của cô, nếu như trong đời thật mà cô cũng “thích gì nói đó” với anh như thế thì tốt… Khụ khụ.
***
Tám giờ năm mươi phút, Chu Thanh Thanh đi vào cổng lớn tòa nhà Ngân Thịnh, đi vài bước lại không kìm được quay đầu lại, qua tường thủy tinh ở đại sảnh có thể nhìn thấy bên ngoài, nhìn về phía xe Lâm Diễn vừa rời đi… Vù vù, không thấy bóng dáng.
Nhớ lại vừa rồi trước khi xuống xe, câu nói kia của Lâm Diễn: “Em năm giờ chiều tan làm đúng không? Chờ anh tới đón.”
Lúc anh nói những lời này, bình tĩnh, lạnh nhạt, lại khiến trong lòng cô nhộn nhạo, từng đợt từng đợt sóng lăn tăn, dấy lên những suy nghĩ… Thế có phải nghĩa là, Lâm Diễn thực ra cũng có một mức độ thiện cảm nhất định đối với cô không?
Ai dà, má nóng bừng đến bỏng cả tay rồi! Chu Thanh Thanh nhìn trên tường kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh mờ nhạt, một người mặc đồ công sở, nhận ra đó là chính mình. Chu Thanh Thanh cố gắng tiến sát lại, muốn nhìn một chút xem mặt cô có đỏ đến nỗi nhìn rõ lắm không?
Lén lút giả làm mặt quỷ với chính mình trong “gương”, Chu Thanh Thanh lấy tay nhéo nhéo hai bên má, tự nhủ: “Chu Thanh Thanh, bớt tự đa tình đi, làm việc cho tốt!”
“Cô ở đây làm gì? Đi làm nhanh không muộn!” Một giọng nói cất lên bên cạnh Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, hét to một tiếng: “Đúng rồi!” Phòng làm việc của cô ở tận tầng hai mươi ba! Không đi nhanh sẽ muộn!
Vội vàng lao tới thang máy… Cho đến khi đứng sau lưng một đoàn người chờ chuyến thang máy tiếp theo, Chu Thanh Thanh mới nhớ ra, ồ, vừa rồi là ai “nhắc nhở” cô đi làm vậy?
Lúc này, một mỹ nhân thành phố ăn mặc rất thời thượng đứng phía trước Chu Thanh Thanh quay đầu nhìn ngó sau lưng cô, sau đó làm vẻ mặt thẹn thùng chào hỏi: “A, chào tổng giám đốc!”
Một người đàn ông tóc nhuộm vàng, mặc áo phông màu đen có những họa tiết hắc ám cộng với quần bò rách rưới, cũng quay đầu lại, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tuyệt đẹp: “Ồ, lão đại! Hôm nay sao lại đi sớm vậy?”
Chu Thanh Thanh chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, chăm chú nhìn mỹ nam chiều cao ước chừng chỉ khoảng một mét sáu lăm trước mắt, làn da trắng nõn mịn màng, khí chất vừa sáng chói vừa có chút gì lười nhác đan xen, trong lòng hú hét: “Ôi trời ơi, tiểu thụ cao cấp oa a a!”
Chu Thanh Thanh nghe thấy sau lưng có người hắng giọng hai tiếng: “E hèm!” Sau đó một bàn tay đặt lên vai cô, đồng thời một giọng nói u oán vang lên trên đỉnh đầu: “Cô lại có thể dám không để ý tới tôi!”
***
Quay đầu lại nhìn rõ khuôn mặt người đằng sau - ồ, sao nhìn quen mắt thế? Rất giống boss mới của cô nha! Nhìn kỹ lại, bên khóe môi trên gương mặt tuấn tú là nụ cười thoạt nhìn rất du côn, không phải là anh chàng công tử trăng hoa kia sao: “Đường Đường Đường… Đường Bá Heo!”
“Phụt!” Quần chúng bật cười.
Đường Thiếu Trác mặt đầy vạch đen… Về nhà anh nhất định phải sửa lại nickname. = =
Chu Thanh Thanh 囧. Hình như cô nói nhầm rồi? Đúng lúc đó, thang máy đến! Mọi người lục tục tiến vào thang máy, Đường Thiếu Trác vừa vặn đứng bên cạnh cô.
May là Đường thiếu gia cũng không so đo với cô vấn đề xưng hô kia nữa, chỉ thò tay chọc chọc búi tóc được bới tỉ mỉ cẩn thận của cô, vẻ mặt chán ghét nhìn từ trên xuống dưới: “Sao lại ăn mặc thế này? Làm ra vẻ!”
Chu Thanh Thanh cúi đầu, nhìn nhìn đồ công sở đâu ra đấy trên người mình, có gì không đúng à?
Đường Thiếu Trác kiên nhẫn giải thích: “Công ty chúng tôi không có quy định về trang phục, ngoại trừ bộ phận Tiêu thụ đi gặp khách hàng bên ngoài nên phải ăn mặc nghiêm chỉnh, cô tùy tiện muốn mặc sao cũng được.”
Chu Thanh Thanh thụ giáo “à” một tiếng.
Hai mắt Đường Thiếu Trác sáng ngời, thời này sao còn có cô gái ngốc như vậy, đúng là bộ dạng như thỏ trắng để mặc người ta bắt nạt! Vì vậy không kìm được thò tay nhéo nhéo vành tai đáng yêu của Chu Thanh Thanh, nhe răng cười: “Ha ha ha, giờ mới ngoan chứ, Tiểu Thanh Thanh!”
Nhéo vành tai? Tiểu Thanh Thanh? Chu Thanh Thanh đưa tay che tai, bĩu môi nhỏ nhắn trừng mắt nhìn Đường Thiếu Trác: Hình như chúng ta không thân quen đến mức đấy đâu tổng giám đốc đại nhân! Thế nhưng ánh mắt xẹt qua một đống người đang đứng đằng sau xem kịch vui, Chu Thanh Thanh lựa chọn im lặng… Bà đây nhịn ngươi! >_
Nhìn dáng vẻ giận mà không dám nói gì của Chu Thanh Thanh, Đường Thiếu Trác bắt đầu cảm thấy, thuê một trợ lý nhỏ bé buồn cười thế này, cho dù năng lực công tác của cô không cao, nhưng cũng đáng!
Hai người sau lưng mang ánh mắt bất mãn: Trong thang máy còn có rất nhiều người, các người có thể đừng không coi ai ra gì như vậy được không?
Cho đến khi ra khỏi thang máy, Đường Thiếu Trác mới nhớ phải giới thiệu Chu Thanh Thanh với hai người đi cùng trong thang máy, cũng là nhân viên của công ty Tinh Hoa bọn họ, vừa rồi bị coi như phông nền.
“Người đẹp này là giám đốc phòng Thiết kế, Lôi Doanh, còn cái tên thấp bé giống cô đây là nhân viên phòng Kỹ thuật, Tiêu Thước…”
Đường Thiếu Trác nói quá nhanh, Chu Thanh Thanh không nghe ra, vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Lôi Nhân [1], Tiểu Thụ…”
[1] Người sấm
Đường Thiếu Trác bật cười như điên: “Phụt ha ha ha…”
Hai ánh mắt lành lạnh quét tới, Chu Thanh Thanh rụt rụt cổ, hu hu, sao mới đến ngày đầu tiên mà cô đã đắc tội ở những nơi không nên đắc tội vậy?
Nhưng vẫn còn may, dù gì lãnh đạo trực tiếp của cô là Đường đại thiếu không mang thù!
Nhưng Đường Thiếu Trác lại đẩy cô vào vực sâu: “Về phần nhóc con ngơ ngác ngốc nghếch này, là trợ lý mới của tôi, Chu Thanh Thanh! Không cần khách khí, mọi người cứ tùy ý bắt nạt cô ấy! À, Tiểu Lôi, cô giúp tôi đưa cô ấy đi làm quen với công việc hàng ngày! Chị Lý dạo này không rảnh, dù sao cô cũng đã từng làm trợ lý, phạm vi chức vụ công việc này cô đều rất rõ!”
Cuối cùng còn đưa tay vỗ vỗ thật mạnh vào Chu Thanh Thanh, vứt lại một câu: “Tôi xem trọng cô đấy!” Sau đó, đi thẳng về hướng văn phòng tổng giám đốc của mình…
>_
Nhóc tiểu thụ cao cấp nhìn có vẻ hả hê cười một tiếng, đi thẳng về khu làm việc của bộ phận kỹ thuật.
Chu Thanh Thanh xoắn ngón tay vào nhau, dáng vẻ như vợ bé quay sang phía mỹ nữ nhìn sắc mặt có vẻ không hiền lành ở bên cạnh: “Chào, chào chị Lôi!”
Mỹ nữ dịu dàng thẹn thùng trước mặt Đường Thiếu Trác, giờ phút này lập tức hóa thân thành dáng vẻ như xã hội đen, nổi bão: “Đừng gọi tôi là chị Lôi!”
Là một gái già gần ba mươi tuổi còn độc thân, cô ghét nhất là… tất cả những cô gái thoạt nhìn ít hơn hai mươi lăm tuổi! Mà Chu Thanh Thanh, nhìn nhiều nhất chỉ hai mươi mốt tuổi…
Là một người phụ nữ bình thường rất quan tâm tới người đàn ông đẹp trai hoàng kim nhất trong công ty, cũng chính là đại boss của bọn họ Đường Thiếu Trác, cô ghét nhất là… tất cả những cô gái có quan hệ mập mờ với đại boss…
Chu Thanh Thanh co rúm lại: “Vậy, vậy phải gọi thế nào…”
Lôi Doanh quăng hết sóng gió trong lòng, tươi cười nói: “Xin hãy gọi tôi, Doanh Doanh!”
Thật là… Quá khủng bố! Chị tưởng chị là Nhậm Doanh Doanh chắc? Chu Thanh Thanh âm thầm phản bác.
Chu Thanh Thanh quyết định bỏ qua vấn đề tên gọi, hỏi thẳng vào chuyện chính: “Xin hỏi, tôi phải làm những gì?”
Lôi Doanh dẫn cô vào bộ phận Thiết kế, chỉ vào một xấp văn bản tài liệu cao ngất: “Trong hôm nay, xem tất cả những tài liệu này! Xem xong viết một bài thu hoạch khoảng ba nghìn chữ, nói xem cô đã học được cái gì!”
Chu Thanh Thanh: … Viết thu hoạch gì chứ, ghét nhất!
>_
Vì vậy, ngày đi làm đầu tiên bi thảm của Chu Thanh Thanh, đã bắt đầu như thế!
…
Vất vả nhịn đến năm giờ tan làm, cô vô cùng vui mừng vì Đường Thiếu Trác trước khi đi đã nhân tiện gọi cô một tiếng: “Lại đây, Tiểu Thanh Thanh, chúng ta cùng đi! Mới ngày đầu tiên đi làm mà, làm không hết việc, có thể để mai làm tiếp!”
Những tài liệu kia, cô đã phát huy khả năng rèn luyện đọc tiểu thuyết nhanh như gió, cộng với hi sinh thời gian nghỉ trưa, cuối cùng cũng xem xong hết. Nhưng còn bài thu hoạch gì đó, cô đã bứt rứt suốt hơn một tiếng đồng hồ, mới ghi được ba hàng chữ mở đầu…
Đại boss đã lên tiếng như vậy, Lôi Doanh cũng không thể gây khó dễ cô trước mặt Đường Thiếu Trác, vô cùng “dịu dàng” “khoan dung”: “Đúng vậy… không vội! Ngày mai lại tiếp tục!”
Tiếp tục tra tấn tôi sao? Chu Thanh Thanh run rẩy, nhanh chóng thu dọn đồ trên mặt bàn, cầm điện thoại và túi xách, chuồn vội! Trong lòng lặng lẽ cảm thán, Tinh Hoa tốt thì tốt thật, tiếc là cô đã gặp phải một chị gái già tâm lý biếи ŧɦái!
Nhưng mà, cô cũng không dám tố cáo trước mặt Đường Thiếu Trác, không muốn bị người khác nói là nhờ vào quan hệ - tuy cô thực sự đã nhờ vào quan hệ mới vào được đây! o(╯□╰)o
Chỉ có thể tự an ủi: Người mới mà, khổ một chút, cũng phải thôi.
Đường Thiếu Trác tùy tiện hỏi vài câu ngày hôm nay của Chu Thanh Thanh trôi qua thế nào, chỉ nhận được đáp án đại loại là “Rất tốt”. Nhân viên của anh, sao anh có thể không biết? Đường Thiếu Trác cười cười, nghĩ, nếu cô có thể chịu đựng Lôi Doanh một tuần mà không khóc lóc kể lể với tôi một câu, cô sẽ qua được thử thách cuối cùng, chính thức trở thành nhân viên của Tinh Hoa!
Xuống đến tầng một, Chu Thanh Thanh đang định ra khỏi thang máy, Đường Thiếu Trác lại kéo tay cô, thản nhiên nói: “Tôi đưa cô về!” (bãi đỗ xe ở tầng hầm dưới tầng một)
Nhớ tới thái độ không vui của Lâm Diễn khi biết được Đường Thiếu Trác đưa cô về tối qua, Chu Thanh Thanh kiên quyết rút tay ra: “Không thể lúc nào cũng làm phiền anh! Tôi tự đi xe buýt về được rồi!”
Sau đó dứt khoát ra khỏi thang máy, đứng giữa đại sảnh kẻ qua người lại, quay đầu vẫy vẫy tay với Đường Thiếu Trác: “Ngày mai gặp!”
Nhưng Đường Thiếu Trác lại đuổi theo sau, kéo tay cô lại: “Cô phiền phức cái gì? Có tiện nghi ngu sao mà không chiếm! Vẫn sợ tôi ăn cô phải không! Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình tí hon của cô.”
Không hiểu tại sao, anh không thể nhìn được cô từ chối ý tốt của mình, khiến cho anh giống như đang có ý đồ gì… Những lời này là nói cho Chu Thanh Thanh nghe, Đường Thiếu Trác biết rõ, cũng là nói cho chính anh nghe.
Một giọng nam rất êm tai, có chút từ tính quen thuộc, rầu rĩ vang lên cách đó không xa: “Chu Thanh Thanh, trước mặt bao người, hai người lôi lôi kéo kéo, muốn làm gì hả?!”