- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Trong Yên Lặng
- Chương 2
Yêu Trong Yên Lặng
Chương 2
Có nguyên nhân nhập viện gì mà vừa xui xẻo lại vừa buồn cười? Buổi trưa, khi y tá tới đưa thuốc, tôi đã hỏi chị.“Chính là bệnh nhân câm điếc kia phải không, cậu ta thật sự rất xui xẻo nha! Nghe nói có một buổi tối, trên đường cậu ấy nhìn thấy một cô gái trẻ bị rơi đồ, cậu ấy liền nhặt lên muốn trả lại cho cô ta. Nhưng cô gái kia càng đi càng nhanh, cậu ấy đành phải đuổi theo, cô gái kia đi tới một cái cầu thang, cậu ta cũng theo sau. Kết quả là cô gái kia đột nhiên xoay người đẩy cậu ta xuống. Thì ra cô gái kia thấy cậu ấy cứ đi theo, lại không nói lời nào, cô ta nghĩ là một tên biếи ŧɦái nên rất sợ hãi mới đẩy cậu ấy xuống lầu! Vì thế nên cậu ấy mới bị gãy chân!”
Ăn cơm tối xong, những bệnh nhân cùng phòng đều đi xem phim truyền hình tám giờ, một mình tôi nằm trong phòng bệnh đếm sao thật sự rất buồn chán. Chậm rãi đi trên hành lang, thấy tấm biển “phồng bệnh số 11”, tôi dừng lại ở cửa.
Cũng giống như phòng bệnh của tôi, có ba giường, anh đạng tựa trên chiếc giường ngoài cùng đọc sách, trên bìa viết “The devil wears Prada”… A, là của Lauren Weisberger, quyển sách này rất thú vị, không ngờ con trai cũng thích đọc.
Tôi có chút do dự. Có thể chứ? Tôi và anh còn chưa tính là quen thuộc.
Tôi lặng lẽ đi tới bên giường anh, anh thật sự hoàn toàn không chú ý tới. Không nghe thấy âm thanh sẽ rất phiền phức nhỉ? Nếu lúc này phần tử khủng bố mang theo súng tới đánh cướp đứng hai bên anh, đại khái anh cũng sẽ không biết; sau đó sẽ mặc kệ đối phương lục lọi hết các ngăn kéo, anh cũng không biết; cuối cùng đối phương sẽ không nhịn được mà vỗ vỗ vai anh, đưa ra một tờ giấy: đại ca, hiện giờ đang cướp bóc nha, anh cũng phối hợp một chút có được không? Sau đó, cuối cùng anh cũng ý thức được, còn nhận lấy quyển sổ viết lời xin lỗi đối phương.
Ai za, lại suy nghĩ miên man đến tận Bắc Băng Dương. Khụ khụ.
Lần thứ hai vỗ vai anh, anh ngẩng đầu, nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi vẫy tay với anh ý nói xin chào rồi chỉ quyển sổ trên đầu giường, sau khi anh gật đầu tôi mới với lấy.
- Em hỏi rồi. Anh quả thật là rất xui xẻo. Tại hạ không bì kịp, cam bái hạ phong!
Anh nỏ nụ cười.
– Anh cũng nghĩ như vậy mà.
- Nhưng tâm tình huynh đài xem ra không tệ!
– Gặp chuyện không may thì tâm tình nhất định phải tệ sao?
- Cũng không hẳn. Nhưng người bình thường sẽ oán giận vì sao mình lại xui xẻo như vậy, ví dụ như là em này.
Anh lại cười, suy nghĩ một chút mới viết.
– Anh nghĩ dù sao cũng đã không may rồi. Oán giận cũng không được ích lợi gì, sẽ chỉ làm tâm tình mình tệ hơn mà thôi, không bằng cười nhiều một chút, chuyện không may sẽ qua rất nhanh.
- Chuyện anh nói em cũng hiểu, nhưng người bình thường chưa từng nghĩ dễ dàng như vậy.
– Đây chỉ là vấn đề về tâm tình và cách nghĩ mà thôi.
Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt anh. Anh vẫn luôn không thay đổi nét mặt quá lớn, nhưng có thể nhìn ra là tâm tình không tệ. Tôi đột nhiên có chút xấu hổ. Trong tiềm thức, tôi luôn cho rằng một người không nghe được cũng không thể nói chuyện sẽ rất tự ti và nặng nề.
Nhưng anh không như vậy.
So với tôi, anh còn khỏe mạnh và trưởng thành hơn, đương nhiên rồi.
Thấy quyển sách trong tay anh, tôi không nhịn được lại viết xuống: - Anh cũng thích đọc “The devil wears Prada” sao? Quyển sách này rất thú vị, em rất thích!
– Ừ, rất nhiều chỗ buồn cười.
- Tiểu thuyết em mới viết có chút mô phòng theo truyện này, nhưng cốt truyện thì hoàn toàn khác.
– Em có viết tiểu thuyết?
- Ha ha, chỉ là trò đùa với bạn cùng lớp thôi, viết xong cũng chỉ đăng lên BBS. Nhưng em rất thích viết những cốt truyện khác nhau, nếu sau này có thể viết tiểu thuyết thành nghề thì tốt rồi. Đáng tiếc a, thật ra em đang học khoa học tự nhiên, tất cả mọi người đều nói em không thực tế, già rồi mà còn mơ mộng hão huyền. Ai~, người không thực tế thì ước mơ cũng không thực tế, cái này rất có lý nha.
– Không phải.
Anh nhìn chữ của tôi, cúi đầu suy nghĩ một lát mới đặt bút.
– Thật ra đây là một loại hiểu sai. Bởi vì em chọn con đường không giống mọi người nên bọn họ mới cho rằng em không thể làm được. Bởi vì hầu hết mọi người đều làm như vậy nên bản thân mới làm như vậy, bởi vì hầu hết mọi người nghĩ như vậy nên bản thân mới nghĩ như vậy, những người như vậy là những người không có chủ kiến. Em không nhất định phải là một người trong số hầu hết mọi người, em chỉ cần làm chuyện mà em muốn làm. Nếu trùng hợp chuyện em muốn làm không phải là việc mà hầu hết mọi người muốn làm, em cũng có thể làm vì bản thân mình, đừng vì những người khác mà thay đổi bản thân mình.
- Ha ha, anh nói quá khoa trương rồi, thật ra con người em rất bình thường.
– Nhưng anh thấy em rất đặc biệt.
- Em? Tuyệt đối không có khả năng này, từ sợ tóc đến ngón chân em đều không có chỗ nào có thể gọi là đặc biệt.
– Em tìm anh nói chuyện chính là chỗ đặc biệt của em.
- Cái gì? Em càng không hiểu!
– Nói thật, em là người đầu tiên sau khi biết anh không thể nghe không thể nói mà vẫn đến tìm anh nói chuyện phiếm. Anh rất ít bạn bè, nhiều lắm cũng chỉ là mấy người cũng giống như anh. Tuy cũng đã tiếp xúc với một ít người bình thương nhưng bọn họ đều sẽ không chủ động tới tìm anh, bọn họ nghĩ anh không nghe được không nói được, phải nói chuyện với anh sẽ rất phiền phức.
Tôi nhíu mày.
- Đây là lỗi của bọn họ, anh hoàn toàn đừng để trong lòng. Đây là thành kiến và phân biệt đối xử.
– Em nói không sai, đây là thành kiến và phân biệt đối xử, rất nhiều người đều biết. Nhưng phần lớn mọi người cũng nghĩ như vậy, em sẽ vì bọn họ mà cũng sẽ không để ý tới anh sao?
- Em tuyệt đối sẽ không như vậy!!!
Tôi cố ý bỏ thêm ba dấu chấm than.
– Em cũng đã rõ rồi nha. Cho dù phần lớn mọi người làm như vậy, không có nghĩa là em cũng muốn làm như vậy, em chỉ cần làm chuyện em cho là đúng, làm chuyện em muốn làm là được. Cho dù chọn một con đường không giống những người khác không có nghĩa là em làm sai. Chuyện không thực tế chỉ là chuyện người bình thường có thể làm được hay không mà thôi, bọn họ nghĩ bọn họ không làm được, hầu hết mọi người không làm được nên mới kết luận em cũng không làm được. Nhưng có thể làm được hay không chỉ có mình em biết.
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên tôi tỉ mỉ quan sát anh. Anh ngồi trên giường, không nhìn ra chiều cao thực sự, hẳn là ngoài 1m7. Từ bề ngoài thì ước chừng khoảng 22, 23 tuổi, da tương đối trắng, đôi mắt dài nhỏ, sợi tóc màu đen rủ xuống trán và cổ. Anh cũng giống những nam sinh vừa tốt nghiệp đại học, không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng.
Thế nhưng, tôi đột nhiên muốn hiểu về anh, suy nghĩ của anh rất khác với những người bình thường.
- Anh vừa nói em rất đặc biệt, em thì lại nghĩ anh mới đặc biệt nha.
– Vì sao?
- Bởi vì anh không giống với suy nghĩ của em a! Anh rất hiền hòa, cũng không để tâm đến…
Tôi dừng bút lại, không biết phải viết thế nào mới phù hợp với những gì tôi muốn nói mà không làm tổn thương đến anh, nhưng anh lại cầm lấy quyển sổ.
– Anh nghĩ, phải từng có mới có thể nói là mất đi. Từ khi sinh ra anh đã không nghe thấy âm thanh gì. Thứ chưa từng có thì không thể gọi là mất đi được! Dường như mọi người đều cho rằng anh sẽ tự oán, tự đau thương, tuyệt vọng, nhưng ngược lại, anh nghĩ mọi người đã nghĩ quá nhiều.
Anh vẫn mỉm cười thản nhiên như trước, tôi không nhìn lầm, anh cũng giống như bức tranh của anh, dịu dàng, trong suốt, và yên lặng.
Nhưng loại mùi hương thoang thoảng này sẽ phiêu tán trong không khí, bay vào sâu trong nội tâm, tản ra xung quanh.
Tối ngày hôm đó, tôi trở mình rất nhiều lần mới có thể chìm vào giấc ngủ. Trong đầu, ngoại trừ bức tranh cũng chỉ có nụ cười dịu dàng của anh từ từ tràn ngập.
Chỉ là một lần nói chuyện rất bình thường mà thôi, vì sao lại làm tôi nghĩ rằng anh đặc biệt như vậy?
Anh rất khác với những người bình thường, bất kể là bức tranh hay nụ cười và cả nét chữ đẹp đẽ kia nữa.
Tôi càng nghĩ càng muốn hiểu hơn về anh.
Bởi vì đối với tôi, “đặc biệt” có sức hấp dẫn rất lớn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Yêu Trong Yên Lặng
- Chương 2