Tôi càng ngày càng im lặng hơn, càng ngày càng buồn bã hơn, càng ngày càng nhớ anh hơn, giống như một cơ thể đã đánh mất linh hồn, không tìm được ý nghĩa của việc hít thở.
Anh vẫn không hồi âm cho tôi, thậm chí ngay cả một câu “Đừng tìm anh” cũng keo kiệt không nói với tôi.
Tôi vẫn cho rằng mình rất kiên cường, bất kể khi thi đấu bóng rổ, chân bị đυ.ng xây xát vẫn sẽ đứng dậy, hay bị bố mẹ quở trách hoặc những người khác cười cợt, tôi đều có thể cười trừ, thản nhiên đối mặt. Nhưng hiện tại, tôi lại yếu đuối đến ức chính mình cũng không thể tin được.
Anh nói rất đúng, lời mà mọi người đều nói chưa chắc đã là một lời nói đúng. Phần yếu đuối này không giống như mọi người thường nói, sẽ nhạt dần theo thời gian, mà là không ngừng mạnh lên, có lẽ có một ngày nó sẽ đột nhiên biến chất, nhưng không biến thành kiên cường mà sẽ biến thành những mảnh vỡ.
Tôi thường ngồi trên bệ cửa sổ ở ký túc xá, ngây người nhìn lá cây xanh lục ngoài cửa sổ, nó thật huy hoàng đẹp đẽ, giống như làn da của trẻ con mới sinh ra.
Vừa nhìn, một lúc lâu đã trôi qua.
Có lẽ tình cảm chính là một đường parabol, mọi người đều cho rằng một người đưa ra sẽ có một người nhận. Thật ra người đưa ra là tôi mà người nhận cũng chính là tôi, vui mừng và bi thương đều là tôi tiếp nhận. Thứ anh nhận được là thứ đến từ chính sự nỗ lực của anh, không phải từ tôi.
Tôi sống hai mươi năm, từ khi quen biết anh đến lúc anh rời đi chỉ có chín tháng mười ba ngày. Nhưng chín tháng mười ba ngày này lại trở thành tất cả của tôi. Cửu Du cuối cũng cũng nói đúng rồi, hiện tại tôi vô cùng hối hận, hối hận khi đó vì sao không quyết tâm ở cạnh anh, hối hận đã không thành thật nói ra một câu tôi thích anh, cũng hối hận chưa từng nếm thử cảm giác được giữ anh lại.
Nhưng tôi chưa từng hối hận vì đã quen biết anh.
Có lẽ Cửu Du bị tôi hù doạ, gần đây thường lo lắng nhìn tôi, nhưng rồi lại không biết nên nói gì. Sự quan tâm của cô ấy với tôi, tôi đều biết, tôi bỗng nhiên phát hiện, thì ra khi đứng ở sát vách núi, Cửu Du và tôi cũng không phải là người cùng một đất nước. Ngay cả khi ở cùng một kí túc xá, ngày đêm cạnh nhau, quan tâm đến nhau, thanh mai trúc mã, mỗi người cũng sẽ có một vương quốc tình yêu riêng.
Tôi thuộc về ai?
Một nửa của tôi đã bị xé đi mang tới một đất nước xa xôi, vì vậy vết thương của tôi đầm đìa, không ngừng chảy máu.
Tình nguyện say trong hồi ức cũng không muốn bò lên.
Mặt trời chiếu những tia sáng hoàng hôn ảm đạm, Cửu Du trước giờ vẫn hoạt bát đột nhiên kéo tôi, đưa tôi về ký túc xá vắng người. Vẻ mặt giống như bị hù dọa, con bé xoay người, nét mặt tràn ngập sự lo lắng muốn dấu mà dấu không được, ôm chặt lấy tôi: “Hiểu Toàn! Hiểu Toàn…”
Tôi nhẹ ôm lại con bé, vô cùng nhẹ nhàng vỗ lên lưng con bé: “Sao vậy, Cửu Du?”
“Tớ xin cậu! Cậu… Cậu đừng làm tớ sợ được không?”
Giọng nói của con bé thậm chí có vài phần nức nở, người bị dọa ngược lại biến thành tôi.
“Đứa ngốc, tớ đâu có dọa câu? Tớ không phải rất tốt sao?” Tôi cười khẽ, nụ cười nhẹ đến mức gần như không có, nhưng quả thật tôi đã nở nụ cười.
Để người bạn tốt nhất của tôi yên tâm.
“Hiểu Toàn! Tớ sai rồi! Tớ không nên nói muốn cậu rời khỏi anh ta, câm điếc căn bản cũng không sao, chỉ cần cậu thích anh ta… Chỉ cần cậu thích anh ta… thật sự thật sự thích anh ta… Thì… thì bất cứ dạng người gì đều không sao hết!”
Tôi sửng sốt.
Không sao? Bất cứ dạng người gì đều không sao?
Cửu Du gần như khóc rống lên: “Đều là lỗi của tớ! Tớ không biết cậu thích anh ta như thế! Tớ cho rằng… tớ cứ nghĩ rằng người như vậy, dù thế nào cũng không thể yêu, tớ mong cậu không chìm sâu như vậy! Nhưng tớ thật sự không nghĩ tới… Cậu sẽ như vậy… sẽ thích như vậy… Hiện tại tới thật sự nghĩ, chỉ cần cậu thích anh ta, thật ra cũng chẳng có vấn đề gì!”
Phải không?
Thì ra… căn bản là chẳng có vấn đề gì?
Dù có là người thế nào cũng không có vấn đề gì…
Bầu trời ngoài cửa sổ âm u giống như ngày anh rời khỏi tôi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy những đám mây đỏ rực, đỏ đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chảy máu. Mà rõ ràng là chuyện của tôi, Cửu Du lại khóc toáng lên, nước mắt không ngừng tuôn, tôi lại biến thành người an ủi con bé.
Miệng thì mỉm cười, nhưng trái tim dường như đã đánh rơi ở một nơi rất xa.
Xa như vậy.
Mà tôi, rốt cuộc đang cười vì cái gì, vì cái gì mà mỉm cười?
Không biết, tất cả đều không biết.
Còn anh? Anh có biết đau khổ là màu sắc thế nào không?
Đó là từng tầng màu đỏ thẫm nặng nề đè lên nhau, liên tục rơi, liên tục rơi.
Cho dù có giả vờ cười hay rơi nước mắt, cũng không cách nào giảm bớt trọng lượng.
Luôn luôn.
Tuyệt vọng hơn cả nước mắt.
Toàn bộ, toàn bộ, giống như đang nói cho tôi một việc.
Rốt cuộc, tôi thích anh đến mức nào.
Giống như hoa hồng mất đi mảnh đất ẩm ướt, giống như đám mây mất đi cơn gió làm bạn, giống như màn đêm mất đi ánh trăng, giống như thiên thần mất đi đôi cánh, giống như tất cả cha sứ đều mất đi khả năng mỉm cười, giống như chiếc nhẫn mất đi lời thề ước, giống như Alice lạc mất phương hướng ở trong giấc mơ.
Giống như Chúc Anh Đài, vĩnh viễn, vĩnh viễn tìm kiếm khắp Trung Quốc cũng không tìm lại được Lương huynh của nàng.
Ngày đó, đứng trong sân bay trống rỗng, anh bỏ đi không quay đầu nhìn lại, không biết tất cả âm thanh của nơi phồn hoa đô thị này cũng đã rời xa theo anh.
Tất cả đều yên tĩnh không tiếng động.
Vắng vẻ đến mức giống như linh hồn đã bị đưa đi.
Chỉ còn lại đau khổ trống rỗng, thân xác trống rỗng, tàn tạ ở nơi này.
Ở lại cùng sự trống rỗng này chỉ có tuyệt vọng màu đỏ thẫm.
Những thứ khác, toàn bộ,
Đều không còn.
Cái gì cũng không còn.
Trong một buổi tối mơ màng, tôi dường như nằm mơ một giấc mơ rất bối rối. Nhưng trong mơ, tôi đã dũng cảm hạ một quyết đinh — tôi muốn đi tìm anh.
Anh từng đưa cho tôi địa chỉ, vì tôi muốn viết thư cho anh, nhưng anh nghĩ viết thư tay quá rắc rối, gửi thư điện tử thì tiện hơn.
Ban đầu tôi muốn gửi thư hỏi ý kiến anh một chút, nhưng xuất phát từ tâm lý muốn trả thù, tôi đột nhiên muốn xuất hiện hù dọa anh.
Tôi gọi điện hỏi công ty du lịch, một chuyến đi rẻ nhất cũng phải hơn hai vạn. Cái giá này đối với một sinh viên năm thứ ba còn chưa bước vào xã hội, không thể nghi ngờ chính là một con số trên trời.
Tôi bắt đầu điên cuồng làm thêm, nhưng ban ngày phải đi học, làm thêm buổi tối cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, một nghìn một tháng thì cũng phải để dành hai năm mới được. Ngay khi tôi cảm thấy bất lực thì Cửu Du giới thiệu một người làm ở tòa soạn báo cho tôi, người này đã đọc truyện ngắn mà tôi viết trên BBS, dự định cho tôi một cơ hội viết tiếp. Tôi cho rằng mình đang nghe được câu chuyện nghìn lẻ một đêm phiên bản hiện đại.
“Cậu khẳng định người kia thật sự đọc tiểu thuyết của tớ, muốn quen biết tớ?”
“Đúng vậy, cậu thật phiền!”
Cửu Du thật sự ghét bỏ trả lời tôi, xem xa hỏi một vấn đề ba trăm bảy mươi sáu lần trong cùng một ngày quả thật có chút phiền phức.
Người ở tạp chí biết tôi cần tiền gấp, bỗng nhiên đề nghị tôi viết truyện dài cho hai tạp chí, 80 nguyên/ một nghìn chữ.
Tôi lại đổ mồ hôi lạnh trở về ký túc xá. Suy nghĩ cốt truyện ba ngày, trong đầu ngoại trừ anh đều trống rỗng, giữa lúc tôi đang phiền não thì một suy nghĩ nảy lên trong đầu.
Viết về anh?
Viết về một người không nghe được không nói được… về một câu chuyện cũ?
Đó là một loại động lực đến khó tin, tôi bắt đầu vùng dậy, còn chịu khó hơn cả học bài, tới thư viện tra cứu rất nhiều tư liệu, Helen • Khải Lặc, XXXXXXX, OOOOOO, WWWWWW. Tôi thử tưởng tượng những cảm nhận của anh trong cuộc sống, bịt lỗ tai lại, không nghe không nói, ở trong sự im lặng chỉ còn cảm nhận được hơi thở của chính mình.
Bạn học ở ký túc xá thường xuyên vỗ vai tôi nói: Cậu điếc sao! Gọi nhiều lần như vậy mà không trả lời!
Khi bỏ bông bịt tai ra, nước mắt tôi cũng rơi theo.
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ thì ra thế giới của anh yên tĩnh, cô đơn như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể thoát khỏi hiện thực khủng khϊếp.
Nhưng tôi còn phải viết, viết về một người con trai không thể nghe không thể nói, anh có một thế giới nội tâm linh hoạt, kỳ ảo và yên lặng. Tôi phải viết về một người nam sinh lớn lên trong một thế giới như vậy nhưng lại có một cảm giác vô cùng tự nhiên, viết về một người mà chỉ cần nhìn thấy anh, toàn bộ thế giới giống như yên lặng theo. Dùng tất cả những gì tôi cảm giác được cũng như không cảm giác được, tất cả những thứ tôi tưởng tượng được và không tưởng tượng được về anh, hòa với nước mắt mỗi ngày của tôi, tôi liên tục viết.
Cuốn tiểu thuyết rất nhanh đã hoàn thành, bình quân mỗi ngày tám nghìn từ. Biên tập biên đọc xong cũng không có ý kiến gì nhiều, chỉ vạch ra một vài chỗ muốn tôi sửa chữa. Tôi lại một lần nữa bịt tai lại, lại một lần nữa rơi nước mắt, lại một lần nữa cố gắng nếm thử cảm nhận của anh.
Bạn học cùng ký túc xá nói tôi thật sự đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng không sao, tôi thích cái cái giác bị nhập ma hơn bất cứ ai, trong toàn bộ vũ trụ này, chỉ có anh mới có thể cho tôi một thế giới yên lặng như trong mơ.
Tôi đột nhiên phát hiện, viết hay không viết tiểu thuyết đã không còn quan trọng nữa, có thể được biên tập và độc giả đón nhận hay không cũng không đáng nói nữa.
Tôi chỉ muốn mỗi ngày đều được sống trong cảm giác mơ mơ màng màng này.
Tuy anh không ở cạnh tôi những vẫn ở lại trong góc sâu nhất trong trái tim tôi, dịu dàng cười.
Trong thời gian này, tôi viết rất nhiều thư gửi cho anh, nhưng cũng không có hồi âm. Chuyện này làm cho quyết tâm của tôi càng cao.
Mỗi một lần, biên tập phản hồi yêu cầu sửa chữa ngày càng ít, mỗi lần viết lại càng tiếp cận nội tâm hơn. Tôi chỉ toàn tâm toàn ý muốn mau chóng nhận được nhuận bút để tới Mỹ mà thôi, bỗng nhiên ngoài dự đoán lại nhận được tiền thưởng cho cuốn tiểu thuyết, quả thật là may mắn từ trên trời rơi xuống. Vì có tiền thưởng, tôi dành tiền được nhanh hơn. Bốn tháng sau, tôi ngồi trên máy bay tới nước Mỹ.
Tôi, một cô gái hai mươi tuổi, tiếng Anh lại dốt, dám một mình tới nước Mỹ bên kia địa cầu, còn lừa bố mẹ là cùng bạn học đi Quảng Tây. Tôi thật sự không nghĩ ra còn việc gì điên khùng hơn việc này.
Mà hiện tại, tôi đang muốn đi gặp cái người làm cho tôi điên khùng.