Chương 5: Quan Tài Trống (5)

Editor: Lizy317

Con đường núi cách Bát Thiện thôn gần nhất vì bị mưa to mấy ngày liền nên thập phần khó đi.

Tây Phong bước một bước rồi lại một bước từ trong vũng bùn tiến lên, vừa ăn no bụng vừa đánh giá, đi xong một đoạn đường thì đã hoàn toàn tiêu hóa xong rồi —— chẳng những ăn không trả tiền, mà còn ngu ngốc.

Nàng không nên vì chút tiền lẻ mà đồng ý với thôn trưởng.

Nhưng ai bảo nàng lại là một bắt yêu sư chính nghĩa cơ chứ.

Haiz, người quá thiện lương, cũng là một loại tội.

Tây Phong tiếp tục một bước sâu một bước nông mà gian nan đi tới, sớm biết như vậy thì đã không nói một địa điểm lung tung, bảo Thanh Long chờ nàng ở rừng cây nhỏ thì đã tốt rồi.

Bước một bước, lại dẫm vào bên trong một vũng bùn, bùn đất không cao quá mắt cá chân nàng, nhưng lại đạp lên nhão nhoét làm nàng cảm thấy cả người run lên, không thể chịu nổi.

Nàng tưởng bước một bước, nhấc rồi lại nhấc nhưng không nhấc chân lên nổi.

Tây Phong cúi đầu nhìn, chỉ thấy một bàn tay bùn bắt lấy chân nàng, đột nhiên bàn tay kia dùng sức khéo xuống, quá đột ngột Tây Phong không kịp phản ứng thì đã ngã xuống đất, bùn đất bắn lên thân nàng, ống sáo cũng lăn ra một bên.

“Giao Cẩu Yêu ra, rời khỏi Bát Thiện thôn, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

“Câu cuối đó phải là lời thoại của ta mới phải.” Tây Phong cười một tiếng, đứng thẳng lên, một chưởng đánh về phía bàn tay bùn.

Bàn tay bùn bị một chưởng của nàng đánh trúng, nó không chút sợ hãi nào mà tiếp tục kéo nàng xuống dưới mặt đất.

Vũng bùn kia tựa như đã biến thành một cái đầm lầy, cơ thể Tây Phong càng ngày càng lún sâu. Hai chân nàng không dùng được lực, nửa cơ thể đều lún sâu vào bên trong vũng bùn.

Vốn đang có chút tâm tư trêu chọc Tây Phong lúc này rốt cuộc cười lạnh một tiếng, thần sắc đột nhiên biến đổi, hai ngón tay phải chỉ lại cùng nhau, ngưng tự kiếm khí, một kiếm chém về phía bàn tay bùn.

Bàn tay bùn nháy mắt đã bị chém thành hai mảnh, trong phút chốc đã một lần nữa hợp lại, hướng về phía nàng chộp tới.

Chính trong khoảnh khắc đó, Tây Phong đã mượn lực đứng dậy, một chân đạp lên trên bàn tay bùn: “Đám đánh lén ta à, đừng hòng trở về, ta sẽ bắt ngươi mang về làm điểm tâm cho Tiểu Hỏa.”

Bàn tay bùn định trốn chạy nhưng bị nàng bắt lấy, dùng sức kéo lên trên.

Tây Phong tưởng nó chỉ là một bùn yêu nho nhỏ, nhưng bàn tay bùn này càng kéo càng dài, đã dài ra cả một trượng rồi vẫn là một bàn tay.

Nàng cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng, nhưng đã không kịp, bàn tay bùn thật dài kia từ trong mặt đất chui lên, bàn tay đã hóa thành một cái đuôi.

Nàng hét lên một tiếng, run run rẩy rẩy đem “bàn tay bùn” kia quăng đi, một con mãng xà từ trong vũng bùn uốn lượn bò ra, cơ thể nó nhanh chóng xoắn lại, đánh về phía Tây Phong.

Tây Phong thật muốn ngất đi, trong Lục giới, ghê tởm nhất chính là xà yêu!

Còn cách chính mình gần như vậy, còn uốn tới uốn lui mà há ra cái miệng to như bồn máu muốn ăn nàng.

“Thiên lôi chú!”

Không đến thời khắc mấu chốt nàng tuyệt không dùng tới chú thuật cường đại như vậy. Trên trời, mây cuồn cuộn tụ lại, sấm chớp vang lên ầm ầm ầm, chuẩn bị xuống bổ tới uy lực.

Nhưng Xà Yêu không có chút chần chờ sợ hãi nào, lại còn từ trong vũng bùn hướng nàng chộp tới.

Tây Phong bị dọa đến không thể chịu nổi được nữa, cố nén ghê tởm chắp tay trước ngực, muốn dựng nên vách tường ngăn cản, khi sấm chớp đánh xuống sẽ ngay lập tức đưa nó đến Tây Thiên, cho ngươi uốn éo này!

Bỗng nhiên một trận cuồng phong từ sau lưng đánh tới, dừng lại ngay sát cạnh nàng, một bàn tay trắng nõn vươn ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài, một chưởng thần lực xuất ra, kéo dài bốn trượng, con trăn to lớn như thân cây ngàn năm trong chớp mắt đã nổ tung. Đồng thời sấm chớp đánh xuống giữa không trung, cùng nhau oanh tạc xoay chuyển trời đất, nổ đến mức ánh sáng từ tầng mây tỏa ra bốn phía.

Thần lực nghịch thiên như hoa quỳnh hiện thế khiến người ta kinh diễm, Tây Phong đã tiếp xúc qua vô số đại yêu quái cường đại, cũng may mắn gặp qua vài thần nhân, cũng coi như là một người lão luyện, nhưng một chưởng này, giống như đem vốn hiểu biết của nàng một lần nữa thay đổi.

Tây Phong dính bùn đầy người chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái cổ trăng nõn, còn có xương quai xanh tinh tế rõ ràng, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cằm trắng muôt, còn có một khuôn mặt trắng muốt nữa.

Đúng là khuôn mặt kinh động lòng người.

Trái tim thiếu nữ của Tây Phong biến mất đã lâu nay lại một lần nữa đập thình thịch vì khuôn mặt trước mắt.

Yêu quái xưa nay tuấn mỹ tuyệt mỹ, nhưng gương mặt này…… Cũng quá nghịch thiên rồi.

Nghịch thiên đến mức, Tây Phong muốn phi lễ với hắn.

Nam tử chậm rãi cúi đầu, nhìn thiếu nữ khuôn mặt đầy bùn, nói: “Dẫn đường.”

“Bang.”

Trái tim thiếu nữ của Tây Phong liền tan vỡ.

Thanh Long? Thanh Long?

Sao lại là Thanh Long!

Ai muốn phi lễ với một con rồng cơ chứ!

Thanh Long nắm tay nàng, nói: “Đi thôi.”

Một lúc sau, hắn cúi đầu nhìn nhìn cái tay đang nắm, toàn là bùn. Hắn trầm tư một lát, lông mi dài hơi cụp lại, sau đó liền đem bàn tay dính bùn hướng đến chỗ đang còn sạch sẽ trên người nàng chùi chùi.

“……” Tây Phong muốn làm thịt con rồng sạch sẽ này.

Có thể hay không suy xét đến một chút tâm tình thiếu nữ? Nàng người đầy bùn là vì ai? Còn không phải là vì đến đây gặp hắn hay sao?

Cho rằng lớn lên xinh đẹp liền ghê gớm chắc!

Hừm, hình như là rất ghê gớm thật!

Tây Phong khó chịu, nàng sờ lên mặt mình, lại không khó chịu nữa.

“Thanh Long đại nhân, ngươi muốn đi đâu?” Tây Phong nhìn mình một thân bùn đất, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng bị bùn đất làm cho xấu xí, “Ta muốn đến trấn phía trước tắm rửa một cái.”

Thanh Long gật đầu: “Được.”

“Tiểu Hỏa của ta đâu?”

“Con chuột kia ấy hả?”

“Ta không phải là chuột!” Tiểu Hỏa nhanh chóng từ sau lưng hắn bò lên, ngồi xổm trên vai hắn, nghiêm nghị nói, “Ta không hề giống con chuột.”

“Chỗ nào không giống?”

“Ta và con chuột chỗ nào cũng không giống!”

Thanh Long nhìn nhìn nó, gật đầu: “Đích xác không giống nhau, con chuột so với ngươi thì đẹp hơn.”

Tiểu Hỏa: “……”

Tây Phong đã chạy tới chỗ Xà Yêu kia, nó không uốn lên uốn xuống nữa nhưng vừa thấy, liền sợ nó tỉnh dậy.

Xà Yêu bị chưởng lực đánh trúng, tê liệt ngã xuống trên mặt đất. Tây Phong thấy nó tu vi ít nhất cũng được 500 năm, nó cùng Cẩu Yêu là bằng hữu? Nếu không vì sao lại muốn nàng giao Cẩu Yêu ra.

Yêu quái có bắng hữu cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là, vì sao lại muốn nàng rời khỏi Bát Thiện thôn?

Tây Phong nhíu mày, cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

Nàng không có gϊếŧ Xà Yêu, mà đem nó thu vào trong tay, nhốt lại giống như Cẩu Yêu. Chờ nàng đuổi Thanh Long đi, sẽ đến Bát Thiện thôn lấy tiền, tìm hiểu chân tướng.

Nếu không bị yêu quái tập kích, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.

“Dẫn đường.”

Nghe thấy tiếng nói này, Tây Phong liền cảm thấy thực đau đầu, hiện tại, nàng thà rằng hắn xấu xí một chút, nếu không đi cùng một khuôn mặt đẹp đẽ như thế này ra ngoài, kiểu gì cũng bị tiểu cô nương vây xem.

Nàng mặt đầy tươi cười mà xoay người: “Thanh Long đại nhân, ta có tên, ngươi gọi ta là Tây Phong đi.” Nàng lễ phép hỏi, “Không biết Thanh Long đại nhân ngài tên là gì?”

Thanh Long biểu tình mờ mịt: “Ta nhớ lại đã.”

“……”

“Ừm, hình như tên là Thanh……”

Thanh Long lại lâm vào trầm tư, Tây Phong có ý muốn đánh người.

“Hẳn tên là……” Thanh Long cuối cùng chần chờ hỏi, “Tên ta có phải là Thanh Uyên không?”

Tây Phong: “……” Nàng làm sao mà biết được! Đừng nói mười vạn năm trước, hai mươi năm trước nàng còn chưa sinh ra.

Tiểu Hỏa mặt đầy đồng tình mà nhìn Tây Phong, đồng bọn này của nó tính tình nóng nảy, phỏng chừng trong lòng đã có một ngọn núi lửa phun trào rồi. Hả, vì sao trong lòng nó lại vui sướиɠ như vậy?

Nhân gian không bay bay lượn lượn giống như hai giới thần ma, núi không bay, thác nước khó tìm, cảnh sắc bình đạm không hề đặc sắc. Hơn nữa Thanh Uyên còn phát hiện ra nơi này dáng vẻ của con người giống với thần ma, nhưng lại hoàn toàn không giống.

“Bọn họ sao lại dùng hai chân đi đường.”

Tây Phong không kiên nhẫn nói: “Đương nhiên là dùng chân đi đường, chẳng lẽ ngươi……” Nàng nghiêng đầu nhìn lên, liền thấy Thanh Uyên chân không chạm đất, bay đi trước. Nàng lập tức nhảy lên, nắm vai hắn kéo xuống, “Ngươi muốn bị mọi người vây xem hay sao, dùng chân mà đi!”

May mà người đi đường rất nhiều, bị khuất trong đám đông nên Thanh Long không bị người ta phát hiện điều gì khác thường.

“Sao bọn họ lại ăn vậy.”

“…… Lão đại, nơi này là nhân gian.”

“Trẻ con sao lại buồn ngủ.”

“…… Lão đại……”

“Chó mèo ở đây thật là nhỏ.”

“Lão đại……” Tây Phong muốn khóc, đứa trẻ to xác, đây chính là đứa trẻ to xác mà.

Nàng cầm lấy tay hắn kéo vào quán trà nhỏ bên cạnh, mới vừa cầm lấy đã bị hắn né đi, ngay sau đó đem tay lau lau trê người nàng, đem bùn đất lau sạch.

…… Con rồng có thói sạch sẽ, EQ lại thấp này có phải vì không tìm thấy rồng mẹ nên mới tự mình phong ấn chứ.

Tây Phong hoàn toàn tin tưởng cái lí do này.

Tới rồi quán trà nhỏ, nàng rót cho Thanh Long một ly trà, hỏi: “Thanh Long đại nhân ngươi có muốn ăn điểm tâm hay không?”

“Ta không ăn đồ ăn.”

“Vậy ăn kiểu gì?”

Thanh Uyên cũng không biết, Tây Phong lấy lòng mà nói: “Vậy ăn một chút đi.”

Thanh Uyên hỏi: “Ăn như thế nào?”

“…” Tây Phong quanh co nịnh nọt không được còn bị cướp lời thoại. Nàng giật giật khóe miệng, nhẫn nại nói: “ Chẳng thế nào hết, vậy ta ăn.”

Bớt tiền một cái bánh bao, sao nàng phải bực bội, nên vui vẻ mới đúng.

Một lúc sau, tiểu nhị cầm hai cái bánh bao tới, bánh bao trắng trắng tròn tròn, vừa giống viên nhuyễn ngọc vừa giống đám mây.

Thanh Uyên duỗi tay chọc chọc, bánh bao mềm mại, nóng hầm hập, không giống như đám mây.

Tây Phong cố gắng nén lại ý nghĩ ném hắn ra ngoài đường cho hắn tự sinh tự diệt, đem bánh bao đẩy đến trước mặt hắn: “Nếm thử đi.”

Thanh Uyên cầm bánh bao nhìn thật lâu, mới cắn một miếng.

Tây Phong tha thiết mà nhìn hắn, nhân gian mỹ thực vô số, xuống tay trước từ cái bánh bao, bắt được dạ dày hắn, ít nhiều có thể tìm được một lợi thế đàm phán với hắn —— không nghe lời ta nói thì sẽ không được ăn ngon.

Thanh Uyên cắn một miếng sau đó yên lặng đặt xuống: "Thực khó ăn.”

“……” Bang, kế hoạch thất bại.

Tây Phong đã lười đến mức không muốn nói chuyện vòng vo, trực tiếp hỏi: “Thanh Long đại nhân, ngài có thể đem hồn phách của Nhân Tử cô nương trả lại cho ta được không?”

“Hồn phách?” Thanh Uyên nói, “Ta không có lấy hồn phách của ai cả.”

Đáp án ngoài dự đoán, Tây Phong sửng sốt: “Ngày hôm qua làm giải trừ ấn chú có một cô nương làm chìa khóa, ngươi còn nhớ không?”

Thanh Uyên nhớ tới cô nương ăn mặc như một đóa hoa hồng, nói: “Nhớ rõ.”

“Ngươi không có lấy hồn phách của nàng?”

“Không có.”

Tây Phong biết hắn không nói dối, chính là hồn phách của Nhân Tử đã đi đâu, dựa theo tình huống lúc đó, vì giải phong ấn nên yêu lực của Hắc Yêu bị hao tổn nặng nề không thể nào còn yêu lực để lấy đi hồn phách của nàng ta, hơn nữa hồn phách đó cũng không hề có tác dụng đối với nó. Nhưng thôn trưởng và thôn dân tổng cũng không có khả năng liên kết lại để lừa nàng, nàng nhíu mày trầm tư.

Xem ra nàng phải ngay lập tức trở lại Bát Thiện thôn.

“Người ở nơi này……” Thanh Uyên thong thả nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, nói, “Thế nhưng luôn tươi cười.”

Hoàn toàn không giống với hai giới hắn từng ở lúc trước.

Thần ma sẽ cười, nhưng không giống bọn họ cười đến trong sáng thuần khiết.

Thanh Uyên có điểm thích nơi này, tuy rằng đồ ăn rất khó nuốt, còn phải dùng hai chân đi đường.

Hắn lại nhìn về phía thiếu nữ mặt dính đầy bùn, không biết vì sao cảm thấy cái bánh bao khó ăn trong miệng nàng trở nên đặc biệt thơm ngọt.

Tây Phong nhận thấy hắn đang nhìn mình, đã hoàn toàn không có tâm tư phi lễ hắn, Tây Phong nhìn hắn chằm chằm hỏi: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

“Nghe con chuột Tiểu Hỏa nói, ngươi ca hát rất khó nghe, khó nghe đến nỗi hỏng cả tai.” Hắn nghiêm túc nói, “Ta muốn nghe.”

Tiểu Hỏa: “……”

Tây Phong: “……”

Nàng kiếp trước đâu phải hỗn thế đại ma vương, vì cái gì mà ông trời lại phái con yêu quái chết tiệt này đến tra tấn nàng?

Vì, cái, gì?!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: "Hừ, ta đâu làm sai cái gì chứ?"

Quần chúng ăn dưa (hoảng sợ xua tay): "Không, không, không, lão đại cái gì cũng không làm sai."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _