Chương 11: Người Bù Nhìn (2)

Editor: Lizy317

Ông lão hỏi: “Bắt yêu sư? Chính người của Linh Điện?”

Tây Phong nhướng mày: “Nếu xuất sư từ Linh Điện thì sao phải cãi nhau với cô nương xinh đẹp của Linh Điện bên đường…… Ông lão, nếu ông muốn tìm người của Linh Điện tới giải quyết phiền toái, hừm, hai người vừa rồi cũng không tồi, đặc biệt là nam nhân kia chính là Linh Điện đệ nhất cao thủ.”

“Người Linh Điện cũng không có cách giải quyết chuyện này……” Ông lão thở dài, “Ta trước kia đã từng đi tìm bọn họ, nhưng họ lại bị yêu quái đả thương ngược lại. Mới gần đây bọn họ gởi thư nói sẽ phái vài cao thủ đến, nhưng mà cháu gái của ta bị bệnh, không thể kéo dài thời gian thêm nữa.”

Tây Phong hối hận vì vừa rồi đã tiến cử người của Linh Điện, liền không không nói lên lời. Ông lão này chỉ sợ còn không biết mấy người gặp thoáng qua vừa rồi chính là người Linh Điện phái tới, mỗi làm ăn này cũng không thể bỏ qua.

Đoạt bát cơm của người khác là không đúng, nhưng đoạt bát cơm của người Linh Điện…… Nàng thực vui vẻ.

Ở Linh Điện có phân chia cấp bậc bắt yêu sư, chắc chắn ông lão này gặp phải yêu quái không đơn giản.

E là Vô Ảnh và Phác Ngọc tới đây, chính là tới để giải quyết chuyện này.

Đệ tử Linh Điện liên tiếp bị yêu quái đả thương, chắc chắn sẽ tổn hại tới danh tiếng của Linh Điện, cho nên mới phái cao thủ tới.

Tuy nhiên phái đến cao thủ hàng đầu như thế, Tây Phong có chút bất ngờ.

Nhưng mối làm ăn ở ngay trước mặt, tiền cũng ở ngay trước mặt, mặc kệ vậy.

Nàng cười khanh khách tiến đến, nói: “Ông lão, ta còn lợi hại hơn người của Linh Điện, ông mời ta bắt yêu đi.”

Ông lão thấy nàng tuổi còn trẻ, cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là trấn trên này cũng không có người lợi hại hơn, bắt yêu sư cũng có tám, chín phần là từ Linh Điện phái tới, không cần phải tìm thêm nữa.

Quan trọng nhất một chính là, dám trở mặt giữa phố với người của Linh Điện, chắc hẳn không phải là người bình thường.

Nghĩ vậy, ông lão nói: “Mời cô nương cùng công tử đi theo ta.”

Tây Phong vội kéo Thanh Uyên theo sau, thấy trong tay hắn còn cầm nửa vòng bánh bao, dứt khoát làm người tốt tới cùng, nàng cúi đầu cắn một miếng to.

Vì thế, Tây Phong đến cùng vẫn là ăn ba cái bánh bao.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Ông lão họ Triệu, là phú thương nổi danh ở nơi này.

Triệu lão gia có bảy người con, mỗi người đều đã thành gia lập nghiệp, hiện tại ở cùng con cả. Người con cả có bốn người con, đứa nhỏ nhất chưa đến mười sáu tuổi.

Mà người xảy ra chuyện chính là đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất này.

“Hôm đó, Ngọc Nhi nói ra ngoài chơi cùng bạn, đến lúc trở về thì không bình thường chút nào. Không ăn cơm, không ngủ, cả ngày ngồi yên, cũng không nghe được chúng ta nói. Người của Linh Điện đến đây, nói là nó bị yêu quái đoạt hồn. Đã có năm người của Linh Điện đi rồi, nhưng tất cả đều một đi không trở lại, cũng không biết đó là yêu quái lợi hại nào.”

“Cả năm người đều chưa trở về?” Số người này làm nàng hơi bất ngờ, tuy rằng nàng rất ghét Linh Điện, nhưng Linh Điện chính là môn phái bắt yêu đứng số một, số hai, đệ tử kém cỏi nhất cũng có thể bắt được chút yêu quái.

Cứ cho là đánh không lại, cũng không đến mức không hề phát ra một tín hiệu cầu cứu nào.

Khó trách việc này phải để cho Vô Ảnh ra tay.

“Đúng vậy, năm người đều chưa trở về.”

“Việc này rất nguy hiểm đó……” Tây Phong đảo mặt mắt, nghiêm túc: “Ta muốn thêm tiền.”

“Chỉ cần cứu cháu gái này của ta, tiền không là vấn đề.”

Tây Phong vui mừng gật đầu, ngoài cửa chợt có tiếng phụ nữ gõ cửa, nói: “Nghe nói trong nhà có tới khách tới, ta mang một ít trà bánh đến.”

Tuổi tác của người phụ nữ kia cũng trên dưới bảy mươi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, không còng xuống giống những lão bà khác. Bà lão có khuôn mặt rất trắng, tròn trịa, nét mặt hiền từ, chính là nét hiền lành, đẹp lão của người già.

Bà lão đi vào buồng trong, Triệu lão gia liền đến dìu bà, giống như sợ bà bị ngã: “Sao bà lại đến đây.”

“Không phải có khách tới sao?” Triệu lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay ông, “Ông không cần lo lắng, ở nhà đã xảy ra việc gì, nếu yêu quái thật sự tìm đến nhà thì cũng là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra.”

Tây Phong bị "hớ" vụ Nhân Tử giả mất hồn, không muốn phát sinh chuyện tương tự, liền nói: “Ta muốn đi xem Ngọc Nhi cô nương trước.”

Triệu lão phu nhân nói: “Mời cô nương.” Cuối cùng bà lão lại nhìn nàng, “Tuổi của cô nương, thoạt nhìn cũng gần bằng Ngọc Nhi, nếu cô cảm thấy không nắm chắc mười phần thì không cần mạo hiểm, bạc ta vẫn sẽ trả, không cần lo lắng."

Tây Phong vẫn là lần gặp một người như vậy, không cần làm việc mà vẫn có thể lấy tiền?

Bà lão này thật thiện tâm.

Nàng suýt chút nữa đã không biết xấu hổ mà nói: "Ừ, ta đi luôn đây." rồi……

Nhưng mà nàng vẫn là da mặt mỏng.

Ngọc Nhi là đứa trẻ nhỏ nhất Triệu gia, được yêu mến vô cùng. Hàng năm, cha mẹ ở bên ngoài buôn bán không về, từ nhỏ đã sống cùng ông bà, đi theo tổ mẫu* học cầm kỳ thư họa, tính tình ôn hòa thiện lương.

*tổ mẫu: bà nội

Nàng xảy ra chuyện khiến hai ông bàlo lắng, lục tục mời rất nhiều bắt yêu sư tới, đều không có cách gọi nàng hồi hồn.

Tây Phong gọi nàng vài tiếng, Ngọc Nhi không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước, ánh mắt không có tiêu cự.

“Đúng là mất hồn thật.” Mất hồn không khó giải quyết, nhưng chuyện một đi không trở lại mới là vấn đề quan trọng.

Có tận năm người của Linh Điện làm chuột bạch thử nghiệm, Tây Phong cẩn thận tìm hồn phách nàng hơn rất nhiều. Nhưng ngoài dự đoán, Tây Phong rất mau đã tìm tới vị trí hồn phách kia.

Tây Phong trong lòng cẩn thận, không lập tức tới đó, nàng ra khỏi Triệu gia, tính toán tìm một chỗ ngủ qua đêm trước. Ở ban ngày, yêu lực của yêu quái sẽ yếu hơn rất nhiều, nguy hiểm cũng sẽ ít hơn, cho nên việc cấp bách là tìm quan trọ nghỉ lại.

Nàng ra khỏi cổng lớn Triệu gia, nhìn về hướng bên cạnh sư tử đá, Thanh Uyên quả nhiên còn chờ ở kia, tư thế lúc đầu thế nào thì bây giờ vẫn là tư thế như thế.

Thanh Uyên nghe tiếng động, nghiêng đầu, mở miệng nói: “Chừng nào thì cô nuốt ta?”

Hận không thể quay lại nửa canh giờ trước tát chính mình một cái, Tây Phong nói: “…… Về sau hãy nói được không, ta rất mệt, chẳng lẽ ngươi không buồn ngủ sao?”

Thanh Uyên thật thành đáp: “Không buồn ngủ.”

“……” Tây Phong ôm đầu, vừa đi vừa nói, “Ta không nghe, ta không nghe, ngươi là cái đồ quái vật.”

Người một hơi ngủ mười vạn năm, tinh thần không phấn chấn một vạn năm thì thật có lỗi với chính mình đúng không?

Nàng tìm một nhà trọ, hỏi giá, còn có thể chấp nhận được, muốn thuê một gian phòng.

Chưởng quầy nhìn nam tử sau lưng nàng, lại nhìn nàng, chưa búi tóc kiểu phụ nhân, lại chỉ cần một gian phòng, hảo tâm hỏi: “Cô nương và công tử chỉ cần một gian phòng?”

“Ừ.” Tây Phong nói, “Hắn ngủ trên nóc nhà, nửa đêm nếu chưởng quầy nghe thấy trên nóc nhà có tiếng động, thì cũng đừng tưởng là chuột……”

Nói đến chuột, nàng đột nhiên đập bàn một cái: “Thanh Uyên, Tiểu Hỏa nhà ta đâu?”

Từ sau khi bị nàng ném lên tận trời xanh, liền không thấy bóng dáng nó đâu.

Thần sắc ở đáy mắt Thanh Uyên thập phần phức tạp: “Cô cuối cùng cũng phát hiện không thấy nó.”

Tây Phong xấu hổ cười: “Trước kia, nó không hay chạy lung tung như vậy……”

Nàng chột dạ nói xong, liền cầm chìa khóa mở cửa phòng. Sau khi mở ra, chợt thấy sau lưng còn có người đi theo, nàng xoay người nói: “Ngươi ngủ trên nóc nhà, ngoan, nóc nhà có thể thấy ánh trăng, rấ đẹp đó.”

Thanh Uyên nghiêm túc nhắc nhở nói: “Đêm nay không có ánh trăng.”

“……” Tên chết tiệt này tại sao đến thời khắc mấu chốt lại không ngu ngốc tiếp đi? Hắn không phải là đen ăn đen đấy chứ? Tây Phong nhíu mày, đem chìa khóa ném vào trong long bàn tay hắn, “Ta ngủ ở nóc nhà.”

Thanh Uyên gật đầu: “Được.”

Tây Phong nhìn hắn, thật muốn kéo da mặt hắn xem rốt cuộc dày bao nhiêu, một con rồng to lớn, thô kệch như vậy, thế nhưng lại để một cô nương ngủ bên ngoài.

“Tây Phong.”

Thanh Uyên gọi lại nàng, Tây Phong trong lòng nhảy dựng, nhưng trong háy mắt tiếp theo lại mạnh mẽ đem áp chế cảm động xuống dưới, con rồng này không có EQ, tuyệt đối không có khả năng là muốn đổi với nàng

.

“Chìa khóa, mở như thế nào?”

Hừ! Quả nhiên!

Tây Phong rầm rì đem cửa mở ra, Thanh Uyên lại nói: “Vì sao lại muốn khóa lại, như vậy thật phiền toái, loại đồ vật này, ai cũng có thể một tay bổ ra.”

“…… Thanh Long đại nhân, phàm nhân chúng ta không nhanh nhẹn, dũng mãnh như vậy, cảm ơn. Ngoan, mau đi ngủ.”

Nàng thật vất vả kéo hắn đi vào, chính mình gom lại quần áo nhảy lên nóc nhà, tìm vị trí nằm xuống. Gạch ngói cộm người, nằm không thoải mái, nhưng ngủ ở nóc nhà, thân cây, miếu hoang Tây Phong đều không thấy có vấn đề gì, chỉ cần nhắm mắt lại, liền có thể đi vào giấc ngủ.

Nàng ngáp một cái, bên tai chợt nghe tiếng cười khẽ, nàng bỗng dưng mở mắt ra, trước mắt có góc áo phiêu động, một màu xám trắng rơi vào trong mắt, Tây Phong không lập tức đứng dậy, bắt góc áo kia nói: “Sư huynh.”

Tiếng gọi trầm thấp này khiến Vô Ảnh không giống khối băng ngàn năm nữa.

Bàn tay đã từ góc áo sờ sang bên cạnh, lơ đãng mà lướt qua, sờ sờ…… Vô Ảnh bắt lấy bàn tay đang muốn móc túi tiền của hắn. Nàng liền phải lui tay lại, Vô Ảnh nghiêm nghị nói: “Buông tay.”

Tây Phong lập tức ngồi dậy, gắt gao nắm lấy không chịu buông ra, khóc ròng nói: “Không có thịt ăn, nghèo lắm....”

Vô Ảnh nhìn nàng một lúc lâu, rốt cuộc buông tay, sau đó liền thấy nàng đem túi tiền cất giấu cẩn thận, vẻ mặt đề phòng nghiêm ngặt, như là sợ hắn lấy lại túi tiền.

“Sao lại khiến chính mình trở nên nghèo như vậy.”

Tây Phong trừng mắt nói: “Còn không phải bởi vì Linh Điện các ngươi đoạt bát cơm của ta, mọi người muốn bắt yêu, việc đầu tiên chính là tìm người của Linh Điện, Linh Điện lại còn rất lợi hại, cho nên cơ bản không tới phiên chúng ta đánh dã bắt yêu sư.”

Vô Ảnh nhìn nàng nói: “Cứ cho là nghèo như vậy, cũng không chịu quay lại lại.” Hắn dừng lại một lúc, lại bắt được tay nàng muốn lấy ngọc bội của hắn, “Buông tay ra.”

“A.” Tây Phong mắt lưu luyến mà nhìn mắt ngọc bội kia, có thể đem đổi không ít tiền đó.

Nghĩ đến đồ vật, nàng đem gương trong lòng ngực ra, đá quý trên mặt gương vẫn không trở về, rốt cuộc có thể xuất hiện trở lại hay không, mỗi ngày đều ở trong lòng ngực, một trận gió thổi qua, cạnh gương góc lại lộ ra, người khác không biết còn tưởng rằng nàng bị bệnh khiến bụng biến dạng.

“Muội thay đổi rồi.” Vô Ảnh nói, “Biết làm đẹp, còn mang theo gương bên người như sư tỷ muội.”

“Huynh ấy, có rảnh thì quản vị tỷ tỷ xinh đẹp, không biết lễ phép kia đi, cậy tịnh hành hung, nói chính là nàng.” Tây Phong nghĩ đến lúc nãy Phác Ngọc đối nghịch với mình, sắc mặt liền không tốt.

“Thanh y nam tử lúc nãy là ai?”

“Là chỗ dựa của ta.”

Vô Ảnh nhìn nàng, nói: “Ngươi không cần Linh Điện lại tìm tên nam tử nào đó làm chỗ dựa……” Hắn tựa như hiểu ra cái gì, “Ngươi thích hắn.”

Tây Phong cười ra tiếng: “Ai thèm thích hắn, ta với hắn hoàn toàn trong sạch……”

“……” Cái gì? Đợi chút, hai người là quan hệ gì?

Không phải chủ tớ, không phải khách hàng, không phải bạn bè.

Nàng dừng một chút, cân nhắc nên dùng từ gì hình dung quan hệ bọn họ, bỗng nhiên có một bóng dáng màu xanh xuất hiện bên cạnh nàng.

“Tây Phong.”

Tiếng gọi rơi xuống, Vô Ảnh và Tây Phong mới phát hiện ra hắn.

Vô Ảnh hơi bất ngờ, hắn là từ đâu xuất hiện?

Lại ẩn nấp khí tức như thế nào, làm hắn không hề phát hiện?

Thấy khả năng nghịch thiên của hắn đã quen, Tây Phong một không hề kinh ngạc, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thanh Uyên trầm ngâm nói: “Ta nghĩ rồi, ngươi không cần ngủ trên nóc nhà, ta cũng không cần ngủ ở đó. Bởi vì chúng ta có thể ngủ cùng nhau.”

Vô Ảnh: “……”

Tây Phong: “……”

Không phải vậy đâu, sư huynh, ánh mắt ngươi không cần phải như vậy, chúng ta không phải loại quan hệ này!

Huynh nghe ta nói! Tư tưởng của huynh phải thuần khiết đó, sư huynh à!