Vì mẹ hiện đang ngã bệnh, Tả Á không dám kiên quyết đòi ly hôn trong lúc này. Căn bệnh của Điền Văn Lệ là sợ nhất tâm trạng xúc động. Nói thế nào đi nữa thì đó cũng là mẹ của cô, hơn nữa lòng vẫn còn luôn khao khát có được tình thương của mẹ. Ngay trong lễ cưới bốc đồng bỏ đi, chuyện này đã biến trành trò hề trong mắt mọi người, cũng làm cho người nhà phải xấu mặt.
Dường như mình chỉ lo nghĩ cho cảm nhận của mình mà chưa bao giờ nghĩ cho người thân bên cạnh. Có lẽ do sống khép kín quá lâu, mình đã không còn biết phải quan tâm đến những người xung quanh, chỉ muốn trốn trong vỏ bọc của mình mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng tự nhủ với bản thân rằng chẳng cần ai quan tâm đến ai.
Hằng ngày, Tả Á ở lại bệnh viện chăm sóc Điền Văn Lệ, ban đêm cũng ngủ lại đó. Hình như cũng đang mượn việc này để né tránh Kiều Trạch. Lần ngã bệnh này, một bàn tay của Điền Văn Lệ không thể hoạt động, cần phải hồi phục lại từ từ, vì thế làm gì cũng chậm chạp hơn nhiều.
Mặc dù Tả Á vẫn còn giận việc mẹ lạnh nhạt không thích mình, nhưng một lần suýt mất đi, Tả Á đã thực sự bị dọa sợ rồi, qua đó cũng khiến cô hiểu ra phải biết quý trọng người thân, dù cho mẹ có không thương mình....
Thời gian Điền Văn Lệ nằm viện, Tả Á có hỏi ba, thời gian qua, nếu như mẹ đã không ưa gì cô, vậy tại sao bà phải vì chuyện này mà rầu lo như thế, lại còn kịch liệt phản đối chuyện mình ly hôn.
Ba nói rằng, không phải mẹ không thương cô, mà khi nhìn thấy cô bà sẽ nghĩ tới những ngày tháng đau khổ vì bị phản bội, cho nên cứ không thèm để ý cho qua chứ không phải là không thương, nói đến cùng, là cái người làm cha như ỗng đã liên lụy tới cô.
Còn cặn dò cô hãy chung sống hòa thuận với Kiều Trạch, đừng ầm ĩ đòi ly hôn nữa, ba mẹ tuổi đã già, bây giờ sức khỏe của mẹ lại như vậy, thật sự sống cũng dằn vặt lắm. Chuyện hủy bỏ đám cưới đã khiến cho họ kiệt sức rồi.
Tả Á nhận ra được, mẹ rất yêu ba, cho nên mới hận và khổ sở như vậy, cảm giác bị phản bội thật không dễ chịu gì. Nhưng mà, mình đâu có phản bội. Hơn nữa, mình phải làm sao để cùng Kiều Trạch chung sống vui vẻ đây? Vui vẻ coi như không có gì, đó là chuyện không có khả năng.
Tả Á túc trực ở lại chăm sóc cho Điền Văn Lệ. Tả Vi còn phải trông Kỳ Kỳ, cho nên chỉ có thể dành chút thời gian tới thăm bà. Sau khi Điền Văn Lệ xuất viện, vì tay bà vẫn chưa lành hẳn, Tả Á đành phải theo mẹ về nhà để tiện việc chăm sóc.
Có một ngày, sau khi cả nhà cùng dùng cơm tối xong thì Kiều Trạch đến. Kể từ ngày Điền Văn Lệ nằm viện rồi xuất viện, mãi đến hôm nay cô mới gặp lại Kiều Trạch.
Điền Văn Lệ thấy Kiều Trạch thì hỏi: "Kiều Trạch, đã ăn gì chưa?"
"Ăn ở bên ngoài rồi!" Kiều Trạch nói xong đi tới phòng tắm, đi hai bước bỗng dừng lại hỏi, "Tay thế nào rồi?"
Điền Văn Lệ nói: "Cũng đỡ hơn trước nhiều rồi." Nói xong nhìn sang Tả Á đang xoa bóp tay cho bà nói: "Đến phòng giữ đồ ngăn tủ thứ ba lấy quần áo của Kiều Trạch đến đây."
Kiều Vân nói với Điền Văn Lệ: "Văn Lệ, em cũng nên nghỉ ngơi rồi, để anh đỡ em lên lầu."
Tả Á miễn cưỡng đứng dậy đi lấy đồ, đến lúc cô đi ra thì mẹ và ba Kiều đã không còn ở phòng khách nữa. Tả Á vứt đồ ngủ lên ghế sofa rồi tự mình đi về phòng.
Tả Á vừa tắt đèn định đi ngủ, bỗng phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa rồi đóng lại, cô ngồi bật dậy với tâm trạng phòng bị.
Một bóng người cao lớn bước ra khỏi bóng tối từ từ đi tới giường, hơi thở nồng đậm cùng cảm giác bị áp bức từ Kiều Trạch như muốn cuốn trôi Tả Á, cũng ngửi thấy được hương bạc hạ thoang thoảng trên người anh.
Tả Á vội vàng xoắn chặt tấm chăn, đưa lưng về phía cửa sổ, mở to hai mắt nhìn tới Kiều Trạch qua cái bóng đen, "Anh vào đây làm gì, đi ra ngoài."
Hình như Kiều Trạch đang lau tóc, nghe Tả Á nói, động tác hơi khựng lại, bóng dáng cao lớn đi về phía cô, Tả Á liên tiếp lui về phía sau, nhưng bàn tay lại bị bàn tay ấm áp của Kiều Trạch nắm chặt. Trong bóng tối Tả Á không thấy được nét mặt Kiều Trạch, dù vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất rõ sự không vui và lạnh lùng của Kiều Trạch.
Quả thật như thế, Tả Á đối với mình luôn đề phòng và có ác cảm khiến anh cảm thấy rất khó chịu lẫn không vui, vì vậy lạnh lùng nói: "Tả Á, tôi là chồng của em!"
Trong lòng Tả Á lại càng thêm khó chịu, sao anh ta lại trở thành chồng của mình chứ, trước hay sau thì mình cũng chưa từng thừa nhận anh ta là chồng, "Vậy thì sao, tôi không hề thừa nhận anh là chồng tôi, hơn nữa ở trong lòng tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận."
Tay Kiều Trạch đột nhiên kéo mạnh một cái, cơ thể Tả Á lảo đảo ngã ập vào lòng anh, l*иg ngực bền chắc ôm trọn cô lại.
Tả Á đang định lên tiếng nói thì Kiều Trạch đã vươn hai cánh tay tới bế bổng cô lên, Tả Á hoảng hốt hô lên, vừa giùng giằng vừa nói: "Kiều Trạch, anh thả tôi xuống, thả tôi xuống."
Lời vừa dứt đã bị Kiều Trạch đặt lên giường, anh cũng ngã xuống theo, thân thể cao lớn bền chắc vây cô ở trên giường không cách nào nhúc nhích.
Tròng mắt đen của Kiều Trạch trong bóng đêm lóe lên tia sáng tàn bạo, trầm giọng nói: "Mặc kệ em có thừa nhận hay không, giờ đây em cũng đã là vợ của tôi."
Tả Á tức giận quát lên: "Ta sẽ ly hôn với anh, ly hôn rồi chúng ta sẽ chẳng còn quan hệ gì!"
Trái tim ê ẩm, Kiều Trạch nổi giận nói: "Tôi sẽ không ly hôn!"
Tả Á nằm cứng ngắc trong lòng hắn, giãy giụa một hồi rồi cũng nằm im không cử động, chỉ căm tức nhìn tới Kiều Trạch qua bóng đêm. Kiều Trạch đưa tay ôm chặt hông cô, để cô dán sát vào người mình hơn nữa, thế nhưng lại nhận ra cơ thể cô cứng còng như đá, thậm chí còn nhẹ hẫng.
Trong lòng Kiều Trạch vô cùng đau đớn, thân hình cao lớn tuột xuống khỏi người cô rồi nằm sang một bên, nhưng vẫn không buông cô ra, chỉ lạnh giọng ra lệnh: "Ngủ đi!"
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng hôm sau, Tả Á trong cơn mơ mơ màng màng thì cảm nhận có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, tiếp theo là một nụ hôn đặt nhẹ lên môi cô, sau đó bên tai vang lên giọng nói của Kiều Trạch, "Thử tiếp nhận anh, có lẽ cũng không khó lắm đâu!"
Tả Á mở mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Kiều Trạch lạnh lùng nói: "Không bao giờ!"
Ánh mắt Kiều Trạch bỗng chốc u ám, anh đang nằm cạnh cô, cũng đã sớm ăn mặc chỉnh tề, tuấn tú đẹp trai, lạnh lùng nhưng phong độ, tròng mắt không cảm xúc liếc ngang cô nói, "Dậy ăn sáng đi!" Nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Tả Á tức giận ngồi dậy, lại phiền não nằm xuống, dùng gối úp lên mặt, cuối cùng lại ngồi bật dậy. Trong lòng phiền đến muốn chết đi.
Rời giường rửa mặt rồi ăn sáng, người giúp việc báo với cô, dượng Kiều đưa mẹ đi tập vật lý, Tả Á ngồi mình buồn chán vươn tay lật mở cuốn tạp chí để trên bàn ăn.
Thường ngày Kiều Vân cũng có thói quen thích xem báo chí, nhưng từ khi Điền Văn Lệ ngã bệnh, ông chỉ muốn cùng Điền Văn Lệ ra ngoài đi dạo rồi tập vật lý, cho nên đã tạm thời bỏ thói quen này.
Tả Á vừa uống sữa tươi vừa liếc nhìn tờ báo, xem một lúc, ly sữa tươi trong tay rơi tuột xuống bàn ăn cái cộp, sữa tươi vung vẩy đầy bàn.
Tả Á cầm lên tờ báo, vội vàng đọc nội dung trong đó, trái tim không nén được quặn đau, mặt cũng xanh mét tái nhợt, nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi trên mặt báo.
"Cô chủ, cô không sao chứ?" Người giúp việc thấy thái độ bất thường của Tả Á, vội chạy tới giúp Tả Á lau sữa bắn trên người và vung vẩy khắp bàn.
Tờ báo trong tay Tả Á bị cô vò nhăm nhúm, đột nhiên bắt lấy cánh tay người giúp việc nôn nóng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy, ngày mấy hả?"
Người giúp việc thấy Tả Á hốt hoảng như vậy, lắp bắp chỉ chỉ tờ báo, "Hôm nay, là mười tám ạ, trên mặt báo có in đó ạ!"
"Mười tám, mười tám!" Tả Á lẩm nhẩm như người mất hồn, sau đó đứng phắt dậy, thần trí hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài.
"Cô chủ, cô đi đâu vậy? Có cần tài xế đưa cô đi không?"
Tả Á không kịp thay dép, mở cửa định lao ra ngoài, người giúp việc vội cản Tả Á lại nói: "Cô chủ, cô định ra ngoài thế này sao, cô chưa thay quần áo, cũng không mang theo túi nữa...."
Lúc này Tả Á mới phát hiện ra mình còn mặc đồ ngủ và mang dép, cô cuống quít trở lại phòng ngủ, lóng nga lóng ngóng thay quần áo rồi chạy ra ngoài phòng ngủ, lại phát hiện không mang theo ví tiền, lại quay trở về lấy ví của mình rồi đổi giầy, sau đó lao nhanh ra ngoài!