Quyển 1 - Chương 11: Không nhà để về

Edit: TiêuKhang

Tả Á không biết chị và anh Chu có chia tay hay không, bởi vì ngay trong đêm đó, ba mẹ và chị hai, ba người cùng nhau đến căn nhà nhỏ này.

Vẻ mặt mẹ Điền Văn Lệ có vẻ không tốt, còn ba Tả Quốc Cường vẫn là một người cha hiền lành. Trong mắt không hề có sự trách móc nặng nề mà chỉ là trầm mặc ngồi ở đó. Hai vợ chồng từ sau khi ly hôn kiếm khi có dịp xuất hiện cùng nhau như thế. Sau khi thương lượng xong, mọi người quyết định để Tả Á về ở cùng cha Tả Quốc Cường nhưng Tả Á kiên quyết không đi, cô thà rằng ngủ ở ngoài đường cũng không chịu đi.

Cuối cùng, ngay đêm hôm đó, Điền Văn Lệ bảo Tả Á thu dọn một số đồ đạc rồi đi theo bà. Tả Á không chịu đến nhà ba mình ở là bởi vì cô chán ghét căn nhà đó của ông, mà đó cũng không phải là nhà của cô. Ở đó có một bà mẹ kế xinh đẹp và một cô em gái cùng cha khác mẹ chỉ thua cô độ nửa tuổi. Không cần thắc mắc tại sao mình lại có một cô em gái chỉ nhỏ hơn mình có vài tháng tuổi, cũng không cần lấy làm ngạc nhiên tại sao mẹ ruột của mình lại chẳng buồn quan tâm đến mình?

Là bởi vì, trong khoảng thời gian bà mang thai cô, người cha phong độ lịch lãm bởi vì người vợ đang khổ cực thai nghén đứa con của mình thì ông lại không kiềm chế được bản thân, nên đã ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ. Cho nên cô mới có một đứa em gái chỉ nhỏ tuổi hơn mình vài tháng.

Khi còn bé, cô luôn không hiểu tại sao mẹ không bao giờ ôm mình, hôn mình mà chỉ dành những tình cảm đó cho chị hai. Mãi đến ba năm trước, khi ba mẹ đỗ vỡ muốn ly hôn, cô mới biết được bởi vì sự xuất hiện của mình cũng chính là lúc ba phản bội mẹ. Mẹ hận ba nên cũng ghét lây luôn cả mình.

Mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi mà mẹ vẫn không tha thứ cho ba, cũng nhiều lần ầm ĩ đòi ly hôn nhưng còn bận tâm đến hai chị em cô, mới cố gắng chịu đựng cho đến ba năm trước, cuối cùng cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa mà ly hôn.

Chẳng hiểu tại sao, đây cũng là nguyên nhân mà cô ghét luôn cả Chung Dương về điểm lạm tình kia. Đàn ông như thế, trực giác mách bảo cô nên tránh xa.

Vào đến nhà, cha dượng Kiều Vân mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, tươi cười đi tới đón lấy túi đồ giúp cô rồi nói: “Tiểu Á về rồi à, mẹ con cứ nhắc tới con mãi, mau vào nhà đi!”

Dượng là một người đàn ông trung niên tính tình ôn hòa, đối xử với cô rất tốt, có điều mẹ mình xưa nay đâu có thích mình. Sao bà có thể nhắc tới mình đây?

Điền Văn Lệ đổi giày, chỉ tay vào một căn phòng ngủ lạnh nhạt nói: “Phòng ngủ đã dọn sạch sẽ sẵn cho con rồi, đi ngủ sớm đi!”

Tả Á không trả lời, kéo theo túi đồ của mình đi vào, trước đây cô cũng đã từng ngủ ở căn phòng này, tất cả mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Tắm rửa xong, Tả Á thay ra một bộ quần áo ngủ có hình vẽ đầu heo con, sau đó tắt đèn đi ngủ. Căn phòng cô và chị từng ở chung bây giờ không còn là nhà của mình nữa, nơi này cũng không phải là nhà của mình, nơi ba ở cũng không phải là nhà của mình, vậy nhà mình ở đâu đây?

Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi cô rửa mặt xong thì dượng nói với cô: “Tiểu Á, tới ăn sáng đi, mẹ con đã làm những món mà con thích nhất đó.”

Tả Á nhìn nhìn mẹ mình, nhưng mẹ vẫn chỉ ngồi đó ăn cơm không thèm ngước lên nhìn tới cô, coi cô như không khí. Mẹ, đây là mẹ ruột của mình, đến nỗi không thèm liếc mắt nhìn đến mình lấy một lần. Mẹ đã không thích mình, dượng ấy cần gì phải quan tâm lấy lòng mình chứ. Mà không, có lẽ là sợ mình khó chịu mà thôi.

“Con sắp trễ rồi!” Tả Á nói nhưng không quay đầu lại, thật lòng mà nói, cô cảm thấy có phần hận ba vì đã phản bội mẹ, nếu như không phải bị ba phản bội, mẹ sẽ yêu thương mình hơn. Tả Á đang muốn mở cửa đi ra thì bỗng đâu có một cánh tay chống lên khung cửa, ngay sau đó đỉnh đầu vang lên going nói lạnh tanh như băng: “Ăn cơm rồi đi!”

Từng đường nét trên khuôn mặt đều mang vẻ rét lạnh, không hề có chút độ ấm nào khắc sâu vào trong mắt cô. Tròng mắt đen sắc bén mà lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác con người này thật hung ác và vô tình, hơn nữa còn làm cho người ta e ngại không dám đến gần. Vẻ điển trai của anh ta như được điêu khắc tuấn mỹ không chê vào đâu được. Vóc người cao tầm 1m85, nhưng Tả Á thì lại cảm thấy mặt mũi anh ta y hệt như Diêm Vương, cả đời chỉ có thể cô độc một mình.

Anh ta là em trai của dượng, cũng là cánh tay đắc lực trong công ty của dượng và cũng là người thừa kế, bởi vì dượng không có con. Anh ta thường hay đến ở lại, quan hệ giữa dượng Kiều Vân và anh ta có điểm không khác gì tình cha con.

“Tôi sắp bị trễ rồi!” Tả Á cau mày không vui trả lời, nhưng không hề có vẻ bướng bỉnh như thường ngày, cũng không biết tại sao, cô lại cảm thấy có phần sờ sợ anh ta, có lẽ là bởi vì cặp mắt kia của anh ta quá mức lạnh lùng.

“Một lát tôi sẽ đưa em đến trường!” Sắc mặt anh ta vẫn không tỏ ra chút biểu cảm nào, sóng mắt không đổi nhưng vẻ lạnh lẽo trên mặt ấy đã cho thấy anh ta đang rất tức giận.

“Tôi không quen ngồi xe người lạ, cảm ơn!”

Tả Á đẩy tay anh ta ra, tông cửa xông ra ngoài, cùng lúc đó nghe được tiếng nói mẹ mình nói vọng tới từ phía: “Mặc kệ nó, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Trong lòng Tả Á cảm thấy trống rỗng, nếu đã mặc kệ mình, vậy tại sao còn bắt mình về đây làm gì? Nếu đã mặc kệ mình, vậy mình có sống hay chết cũng đừng có quan tâm?