Quyển 3 - Chương 58-2: Kết cục hoàn mỹ (2)

Nói thật, Tả Á rất ghét bệnh viện, bởi vì, 3 năm nay hầu như cô đều ở bệnh viện, nhưng phòng bệnh cô ở hiện tại lại được bố trí không giống phòng bệnh chút nào, cách bài trí thật ấm áp, hơn nữa cũng không có mùi bệnh viện. Cho nên sau khi kiểm tra thân thể cô không có vấn đề gì lớn, cô ở lại hai ngày rồi mới xuất viện.

Kiều Trạch cũng dần thâm nhập vào cuộc sống của cô, cô biết, lúc cô nói muốn ly hôn, Kiều Trạch nói "Được", trong phút chốc đó Kiều Trạch cũng đã quyết định bỏ cuộc, nhưng xảy ra chuyện cô chảy máu mũi lại làm cho anh rơi vào khủng hoảng.

Lúc anh không thể nào nhìn thấy cô, cô đau, anh không biết, cô xảy ra tình trạng này, anh cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc cô. Tả Á còn nhớ rất rõ Kiều Trạch đã từng nói, mặc kệ em ở đâu, anh đều sẽ tìm được em, sẽ không để cho em chịu đau đớn một mình nữa.

Cô bị bệnh tật hành hạ bao lâu, Kiều Trạch cũng bị nỗi nhớ nhung hành hạ bấy lâu. Cô trở về, anh lùi bước, anh thành toàn cho cô, cô nhận ra được, giây phút anh mở miệng giữ cô lại đã phải cần đến biết bao nhiêu dũng khí, một giây ấy, thậm chí cô đã cảm thấy anh có chút hấp tấp. Anh vẫn luôn không yên lòng vì cô như vậy. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, cô luôn là nỗi nhớ thương anh không thể vứt bỏ.

Nhưng nếu như anh yêu cô, vậy tại sao ba năm trước đây lại đối xử lạnh lùng vô tình với cô như vậy, nếu như anh không yêu cô, thì sao lại làm những chuyện này?

Kiều Trạch gia nhập vào cuộc sống của cô, vật dụng hàng ngày cô dùng đều do anh tỉ mỉ lựa chọn, những thứ cô ăn luôn được anh dựa vào lời dặn của bác sĩ mà làm theo, thời gian cô làm việc và nghỉ ngơi đều do anh sắp xếp, anh sợ, sợ bệnh của cô lại tái phát. Một lần chảy máu mũi kia đã hù anh sợ, vẫn còn may là không phải bệnh của cô tái phát, nếu không lại làm cho cả nhà lo lắng.

Mùa thu tới, thời tiết đã có chút lạnh, nhưng, cũng không phải rất lạnh, cuối thu không khí thoáng đãng, cô thích thời tiết như vậy, cô rời khỏi Huyền Chí Thương cũng đã được một tháng rồi, Thần Thần nói muốn về với ba, muốn trở về, đúng vậy, Thần Thần không thể nào ở đây mãi được, cô phải dẫn Thần Thần rời đi thôi.

Mùa thu, nhiễm vào đau thương.

Một ngày nọ, Kiều Trạch nói muốn dẫn cô đến một nơi, gặp một người, bởi vì điểm đến là một ngôi làng nhỏ nên không thể đi máy bay được, cho nên Kiều Trạch lái xe đi, còn đưa cả bác sĩ theo cùng nữa, Tả Á cũng không nói không đi, mà âm thầm đồng ý.

Đường đi không quá xa, vốn là buổi sáng lên đường buổi tối có thể trở về, nhưng Kiều Trạch vì lo lắng thân thể cô không chịu đựng được, cho nên đã tìm một tìm khách sạn trên đường đi để nghỉ ngơi, anh muốn Tả Á nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng không gấp.

Kiều Trạch chỉ thuê hai phòng, bác sĩ một phòng, cô và Kiều Trạch ở một phòng. Cô hỏi Kiều Trạch tại sao anh không ở cùng với bác sĩ, hoặc là thuê thêm một phòng nữa, Kiều Trạch nói với cô, muốn ở chung với cô dĩ nhiên là vì để có thể dễ dàng chăm sóc cho côcô, không thuê phòng nữa là vì tiết kiệm tiền.

Tả Á im lặng. Tắm rửa xong, Kiều Trạch đi ra ngoài, Tả Á thì ở trong phòng xem ti vi, cũng không hỏi Kiều Trạch đi ra ngoài làm gì. Lúc ăn cơm tối, Kiều Trạch trở về, Tả Á mới biết, anh đi làm gì.

Bởi vì khi phục vụ mang thức ăn ra, màu sắc hương vị của thức ăn trên bàn đều là tay nghề của Kiều Trạch, hóa ra anh đã đến phòng bếp của khách sạn để nấu bữa tối cho cô. Bác sĩ nói cô phải ăn những thứ thật sạch sẽ, đoán chừng Kiều Trạch sợ người ta làm không sạch sẽ, còn nữa Kiều Trạch cũng không cho cô ăn bột ngọt.

Ở khách sạn có một danh sách những món ăn đặc sắc, Kiều Trạch liền học theo, vốn là đầu bếp không muốn dạy cho anh, nhưng Kiều Trạch rất có thủ đoạn, cuối cùng sau khi học xong, làm thành công rồi, đầu bếp còn vỗ vỗ vai Kiều Trạch nói: "Người đàn ông tốt, vợ anh rất có phúc đấy."

Tả Á nhìn một bàn thức ăn, trong lòng đủ loại cảm xúc, tràn đầy cảm động. Kiều Trạch gắp thức ăn cho cô, cô lại chạy vội vào toilet, mở vòi nước, vốc nước lên mặt, khuôn mặt ướt đẫm, không biết là nước mắt hay chỉ là nước, có điều hốc mắt cô lại đỏ lên.

Kiều Trạch, thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, thật đó.

Ăn cơm tối xong, Tả Á lại xem ti vi, cô thích xem một chương trình lúc chín rưỡi, nhưng Kiều Trạch lại quy định thời gian nghỉ ngơi của cô là chín giờ, cho nên rất đúng giờ, TV liền bị Kiều Trạch kiên quyết tắt đi. Cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, thế nhưng mặt anh lại không chút thay đổi nói: "Ngủ đi."

Cô không cam lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Kiều Trạch nhìn dáng vẻ phụng phịu của Tả Á, không nhịn được mà mềm giọng lại: "Đã chín giờ rồi."

"Biết rồi." Tả Á xoay người đi về phía giường, nằm xuống, nhìn bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch, "Kiều Trạch, không phải anh dẫn em đi gặp ai sao? Người đó quan trọng vậy sao? Em có biết không? Có cần phải chuẩn bị tinh thần không?"

Kiều Trạch mở miệng định nói, Tả Á lại nói tiếp: "Đi thì biết, có đúng không?"

Kiều Trạch không nhịn được cong khóe môi lên: "Biết rồi còn hỏi."

Ai, Tả Á lén than thở, vùi mình vào trong chăn, chiếm lấy chiếc giường rộng lớn, còn Kiều Trạch thì ngủ trên một chiếc giường khác. Ban đêm đang mơ mơ màng màng ngủ, Tả Á chợt cảm thấy, có một bàn tay sờ lên trán của cô, sau đó đắp lại chăn cho cô.

Ban đêm, cô ngủ rất an ổn, rất ngon giấc, cả đêm không mơ mộng gì cả.

Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, lại tiếp tục lên đường, Tả Á cảm thấy tinh thần đặc biệt tốt, vốn định hỏi

Kiều Trạch là có thể ở chỗ này vài hôm nữa không, nhưng Tả Á cũng có chút nóng lòng muốn gặp ngườii mà Kiều Trạch nói. Không biết người đó là ai nhỉ? Cảm giác hiếu kỳ lại như làm tinh thần cô phấn chấn lên.

Bác sĩ cũng nói tinh thần cô rất phấn chấn, thấy ông hỏi Tả Á thân thể cô có chỗ nào không thoải mái không, Tả Á vội nói không có, rất tốt. Cô âm thầm cầu nguyện mình đừng bị chảy máu nữa, cũng đừng sốt lên nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị Kiều Trạch chở đến bệnh viện, hoặc là không đi tiếp

nữa mà lập tức trở về thành phố A.

Hôm nay bác sĩ lái xe, đoán chừng phải đến trưa mới có thể đến, Tả Á và Kiều Trạch ngồi ở phía sau, vừa bắt đầu đi Tả Á còn có chút hăng hái nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhưng nhìn lâu, liền cảm thấy nhàm chán, nên ngủ gật mất.

Sau khi đến nơi, Tả Á mới tỉnh lại, dụi dụi mắt, có chút hoảng hốt, tỉnh táo lại mới phát hiện ra mình đang nằm trong ngực Kiều Trạch, anh ôm cô giống như một đứa bé, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, cũng may là lúc đó bác sĩ không quay đầu lại. Rời khỏi vòng ôm của anh, xuống xe, Tả Á mới phát hiện, đây là một viện dưỡng lão, hoàn cảnh rất tốt, giống như một công viên vậy, Tả Á lúc này đoán ra được Kiều Trạch muốn cô tới gặp một người lớn tuổi.

Sau khi lấy đồ từ trong cốp xe ra, Kiều Trạch đi tới dắt tay cô đi về phía trước, bá đạo không cho cô thoát khỏi bàn tay của anh. Tả Á đành phải mặc anh dắt vào, nhìn thấy anh rất quen thuộc với nơi này, chắc hẳn anh rất hay lui tới đây, có một người đi tới chào hỏi Kiều Trạch: "Anh Kiều lại tới gặp ông Kha Chấn Đông à?"

Kiều Trạch gật đầu.

Người kia lại nói: "Ông ấy đang ở trong phòng, đang cáu kỉnh đấy."

"Tôi đến gặp một chút." Kiều Trạch nói xong liền kéo Tả Á đi tới một căn phòng. Đẩy cửa ra, Kiều Trạch đi vào trước, rồi sau đó Tả Á mới đi vào, cô nhìn thấy một ông cụ, năm tháng tàn phá khuôn mặt của ông, trên mặt đều là nếp nhăn, có mấy phần quen thuộc, Kha Chấn Đông, Kha Chấn Đông, Tả Á không khỏi liên tưởng đến cái gì đó, cái tên Kha Kiệt chợt nhảy vào trong đầu cô.

Ông cụ vừa nhìn thấy bọn họ, trong mắt liền lóe lên tia vui mừng, sau đó lại làm một bộ dạng tức giận, cúi đầu không thèm để ý tới hai người.

"Ba, con tới gặp ba rồi, ba không muốn nói chuyện với con sao?" Kiều Trạch buông tay Tả Á ra, đi tới nắm bàn tay nhăn nheo của ông cụ, "Ba đang giận vì lâu rồi con không tới thăm ba sao ạ?"

Ba? Tả Á nghi hoặc, không phải ba Kiều Trạch đã mất lâu rồi sao?

Ông cụ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy trách cứ: "Anh con bất hiếu, không đến thăm ba, Tiểu Kiệt con cũng không thèm tới, có phải là mặc kệ ông già này rồi không? Các người đều ghét bỏ tôi, phải không?"

Ông ấy vừa kêu Kiều Trạch là Tiểu Kiệt? Tả Á lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, ông cụ nhìn thì có vẻ minh mẫn, nhưng đã thật ra thì đã hồ đồ mất rồi, hoặc là nói, vì quá mức nhớ nhung con trai.

Kiều Trạch nhẹ mỉm cười, xoay người kéo Tả Á lại gần: "Ba à, con đưa vợ con đến gặp ba, ba không vui sao?"

Trong mắt ông cụ chợt lóe lên vẻ mừng rỡ, lập tức đứng lên, nhìn Tả Á từ trên xuống dưới: "Tiểu Kiệt thật tinh mắt, quả là một cô gái rất tốt. Lúc nào thì kết hôn, sao không nói cho ba biết, trong mắt con còn coi ông lão này là ba không đây?"

Kiều Trạch nhếch môi cười: "Còn chưa cưới mà, phải đưa đến cho ba nhìn một chút đã chứ ạ."

Lúc này ông cụ mới vui mừng: "Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt phải có lễ vật ra mắt chứ nhỉ." Ông cụ nói xong liền vội vàng xoay quanh, sau đó lật ga giường lên, như đang tìm tiền, Kiều Trạch tinh ý móc ra mấy trăm nhân dân tệ, đặt vào tay ông cụ: "Ba, tiền của ba đây này, ba lại đãng trí để quên rồi."

Ông cụ cười ha hả: "Đúng vậy, đúng vậy, già rồi trí nhớ không còn tốt nữa. Cầm lấy, không được từ chối, chỉ là một chút tâm ý của ba thôi, nhớ nhé, sớm kết hôn, sớm sinh cho ba một thằng cháu trai đấy."

Tả Á siết chặt mấy tiền lại, trái tim ê ẩm, nhẹ mỉm cười: "Cám ơn ba!"

"Anh.......!"

Một tiếng gọi thật thấp chợt vang lên phía sau Tả Á và Kiều Trạch, trong lòng Tả Á đột nhiên trầm xuống, như có một con dao xẹt qua, vết sẹo trong lòng lại nứt ra. Cô từ từ quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Tình Văn, là Tình Văn, Tả Á không tự chủ được nhớ lại ba năm trước đây, khoảnh khắc Tình Văn từ nhà cô bước ra, nhớ lại lời nói lạnh lẽo vô tình của Kiều Trạch nói với cô, "Không phải cô đã thấy hết rồi sao?"

Gương mặt Tả Á đột nhiên trở nên tái nhợt không chút huyết sắc, trái tim, đã qua ba năm rồi, nhưng hóa ra vẫn còn đau như thế.

"Văn Văn, con cũng đến rồi à? Thằng nhóc Kha Lỗi đâu? Nó không tới à?" Ông cụ lại tức giận.

Tình Văn cười cười đi tới, nói với ông cụ: "Tiểu Lỗi phải thực thi nhiệm vụ mà ba, không phải vẫn ba biết anh ấy rất nghe lời lãnh đạo ạ? Sao thế ạ? Con đến mà ba không vui sao?"

"A, cũng đúng, cũng đúng, quân nhân mà nên tuân thủ kỷ luật."

"Đúng rồi, Văn Văn, đây là em dâu tương lai của con, là bạn gái Tiểu Kiệt đó, về sau sẽ là người một nhà, phải thường xuyên gặp gỡ nhau."

Tầm mắt Tình Văn và Tả Á nhìn nhau, một câu cũng không nói ra.

Khi Kha Chấn Đông đi ra ngoài, trong lòng Tả Á như bị sương mù dày đặc bao phủ, Tình Văn xuất hiện dường như làm cho lòng cô càng loạn hơn, lúc Kiều Trạch nắm tay cô đi ra, cô không có chút ý thức nào hết.

"Anh, em có thể mời chị dâu đi uống nước được không?"

Lời nói của Tình Văn chợt kéo suy nghĩ của Tả Á lại, cô hoàn hồn nhìn Tình Văn. Dường như Kiều Trạch có chút không muốn, sợ Tình Văn lại nói gì đó khiến Tả Á không vui. Tình Văn cười cười, đi tới gần khoác tay Tả Á: "Yên tâm đi, em sẽ không ăn hϊếp chị dâu đâu, anh đi trước đi."

Tả Á và Tình Văn đi tới một nơi rất yên tĩnh, cạnh một cánh rừng, bên trong có mấy cái bàn gỗ. Hai người ngồi xuống, Tình Văn hít sâu một hơi nói: "Thật vui vì còn có thể nhìn thấy cô, Tả Á, nếu không tôi sẽ áy náy cả đời."

"Áy náy?" Tả Á nghi ngờ nhìn Tình Văn, không sao hiểu được lời nói của cô ta, "Làm sao cô lại ở đây?"

Tình Văn không trả lời, lại hỏi: "Cô tha thứ cho Kiều Trạch chưa?"

Tả Á hỏi ngược lại:"Chuyện này với cô có quan trọng không?"

"Ha ha, có lẽ là quan trọng đi, như vậy tôi sẽ ít tự trách mình hơn một chút. Cô biết không, chính bởi vì tôi mà cô và Kiều Trạch thiếu chút nữa phải chia cắt, cũng may cô đã trở về, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, tôi sợ rằng nếu cô còn chưa về, Kiều Trạch có lẽ đã lựa chon cái chết để được ở cùng cô."

Trái tim Tả Á chợt căng lên, không nói gì. Tình Văn lại một mình độc thoại: "Có lẽ cô không biết, trước kia tôi cũng từng làm lính, cùng Kiều Trạch, Kha Lỗi, Kha Kiệt, quen biết nhau từ rất lâu rồi. Khi đó người tôi yêu không là Kiều Trạch, mà là A Lỗi, yêu anh đến hồ đồ, Kha Lỗi là mối tình đầu của tôi, cho nên khi đó cái chết của anh đối với tôi là một đả kích rất lớn, tôi và Kha Kiệt không thể nào tha thứ cho Kiều Trạch, bởi vì Kha Lỗi vì cứu Kiều Trạch mà chết."

Tả Á hoàn toàn bị lời nói của Tình Văn trấn áp, Kha Lỗi là người cứu Kiều Trạch thoát chết, là bởi vì Kiều Trạch không tuân theo mệnh lệnh tự ý hành động, vậy nên trên lưng anh gánh không biết bao nhiêu sự khổ sở và dằn vặt, mà cô lại không hay biết gì, cái gì cũng không biết, trái tim vừa đau đớn, vừa tự trách.

Tình Văn tiếp tục nói: "Thật ra thì, sau này suy nghĩ kĩ một chút, thì đó không phải là lỗi của anh ấy, cũng không phải là kết quả anh ấy muốn thấy, anh và Kha Lỗi là chiến hữu tốt của nhau, là anh em tốt nhất, Kha Lỗi chết, so với anh ấy chết anh ấy còn thấy khó chịu hơn. Cũng bởi vì sự kiện đó mà anh rời khỏi quân ngũ, dựa vào thành tích của anh, tiền đồ của anh ở trong quân ngũ sẽ rất sáng lạn, nhất định sẽ đạt được những thành tựu to lớn.

Nhưng, anh lại không, anh rời khỏi quân ngũ, anh chịu trách chăm sóc người nhà của Kha Lỗi, sau đó khi Kha Kiệt xuất ngũ lại lo công việc cho Kha Kiệt, tôi và Kha Kiệt đều cho đây là những việc anh phải làm để chuộc lỗi. Kha Kiệt rất hận Kiều Trạch, thật ra thì ban đầu tôi cũng hận anh ấy, mất đi Kha Lỗi tôi thật sự vô cùng khổ sở, lúc Kha Lỗi sắp chết anh ấy muốn Kiều Trạch chăm sóc tôi, bởi vì tôi không có ba mẹ.

Kiều Trạch giới thiệu tôi làm thư ký cho Kiều Vân, về sau khi Kiều Trạch tiếp quản công ty, tôi lại làm thư ký của anh, thậm chí tôi còn muốn tìm chứng cứ phạm tội của công ty Kiều Trạch, khiến cho anh phải ngồi tù, nhưng tôi không tìm được. Tôi vừa tự nói với mình phải báo thù cho Kha Lỗi, lại vừa bị Kiều Trạch hấp dẫn, do dự, đấu tranh, tôi quyết định yêu Kiều Trạch, bởi vì tôi đã không có cách nào tự kềm chế tình yêu với anh được nữa rồi. Tôi lựa chọn từ bỏ báo thù, nhưng Kiều Trạch lại không yêu tôi, chỉ xem tôi là em gái, chăm sóc tôi cũng là bởi vì ý nguyện của Kha Lỗi.......

Nhìn anh yêu cô, tôi vừa yêu anh cũng vừa hận anh, anh không yêu tôi làm cho tôi rất khổ sở, tôi muốn dùng cái chết của Kha Lỗi để khiển lương tâm của anh, khiến anh cảm thấy day dứt hối hận, dùng cái chết của Kha Lỗi để buộc anh làm những chuyện anh không muốn làm, chỉ cần anh nói không với tôi, chỉ cần anh không chịu nghe tôi, tôi sẽ liền nói ra chuyện của Kha Lỗi, nhìn thấy anh khổ sở, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn, bởi vì có anh cùng đau lòng với tôi."

Tình Văn vừa nói vừa mỉm cười, nhưng nước mắt tuôn rơi, dường như cô đang rất khổ sở, dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Trước khi cô đi mấy ngày, Kiều Trạch.......ở cùng với tôi.......Nhưng là ra nước ngoài để đón bác Kha về. Trước kia tôi vẫn cùng Kiều Trạch ra nước ngoài thăm bác Kha, ông ấy ở trong một viện dưỡng lão ở nước ngoài, bây giờ Kha Kiệt đang ở trong tù không ra được, cho nên Kiều Trạch nhất quyết muốn chăm sóc cho bác Kha, nơi này là quê hương của Kha Lỗi, là quê hương của bác Kha, cho nên, Kha Kiệt muốn Kiều Trạch đưa ba anh ấy về đây, trở lại quê hương của mình."

Tả Á im lặng lắng nghe, trái tim không ngừng sôi trào, cô đã không biết, Kiều Trạch, Kha Kiệt và Tình Văn lại trải qua những chuyện như vậy, nếu Tình Văn yêu Kiều Trạch như vậy, tại sao lại nói cho cô biết những chuyện này? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cô không nhịn được lên tiếng hỏi: "Tại sao.......cô lại nói cho tôi biết những chuyện này?"

Tình Văn chảy nước mắt, nhẹ mỉm cười: "Cô biết không, sau khi đón bác Kha trở về, Kiều Trạch liền vội vã trở về gặp cô, tôi không cho phép, tôi mắng anh không có lương tâm, tôi dùng cái chết của Kha Lỗi để khiến anh đau lòng, bởi vì tôi biết cái chết của Kha Lỗi là điểm yếu của anh, cho nên.......tôi không ngừng lợi dụng nó, tôi buộc anh phải ly hôn với cô, sau đó lấy tôi, thậm chí tôi còn dùng cả cái chết để uy hϊếp anh phải ly hôn, nhưng lần đó anh rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, gào thét lên với tôi, anh nói anh thiếu Kha Lỗi một mạng, anh ấy sẽ trả lại cho tôi, để tôi lấy đi tính mạng của anh, về sau giữa tôi và anh không còn nợ nần gì nữa, nhưng anh tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô, anh nói vậy làm tôi rất tức giận, rất kích động, tôi đã định tự tử, nhưng không ngờ lại bị anh nắm tay tôi, quay mũi dao đâm vào chính mình, giây phút ấy tôi sợ hãi đến choáng váng. Nhát dao đó đã kết thúc tất cả, tôi và anh từ đó cũng hoàn toàn cắt đứt, anh không để cho tôi có cơ hội dây dưa với anh nữa.......Tôi biết rõ, sau giây phút ấy, về sau cho dù tôi có chết, anh cũng sẽ không để ý đến......."

Tình Văn nói xong còn có chút sợ hãi, còn Tả Á thì liền bị sự lạnh lẽo cuốn lấy, nếu như một dao kia đâm trúng chỗ yếu của Kiều Trạch thì cô đã không thể gặp lại anh nữa rồi. Cô chỉ thấy được sự kiên cường, lạnh lùng của anh, nhưng không biết đằng sau sự lạnh lùng, kiên cường ấy lại là nỗi đau lớn đến vậy.

Trong lòng Tả Á cũng vô cùng đau đớn, đầu óc choáng váng, cô chậm rãi đứng dậy: "Tình Văn, cô làm tổn thương anh ấy, cũng làm tổn thương chính mình, còn tôi......." Tả Á cười chua xót, "…cũng làm anh tổn thương, tôi chỉ luôn cảm thấy anh ấy khiến tôi tổn thương, nhưng không biết được thật ra vết thương của anh nặng nề hơn của tôi biết bao nhiêu lần. Tình Văn, tôi cảm thấy, cả hai chúng ta.......đều không xứng được Kiều Trạch yêu, cho nên, tôi hi vọng về sau cô đừng dùng cái chết của Kha Lỗi để hành hạ anh ấy nữa.......Đó không phải là điều anh ấy muốn, cũng không phải là lỗi của anh ấy......."

Tình Văn đưa tay lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, nhìn Tả Á, "Mấy năm nay tôi cũng hiểu ra rồi, cho nên cô không cần phải nói với tôi những điều này nữa. Hơn nữa nhân tiện lần này anh ấy dẫn cô tới đây, tôi muốn nói cho cô biết tất cả, những việc này trước kia anh không muốn nói ra, bởi vì đó là vết thương sâu thẳm trong lòng anh, chỉ có mấy người biết thôi.

Cô yên tâm, tôi sẽ không dùng phương thức như vậy làm tổn thương anh ấy nữa đâu. Tôi chỉ hi vọng cô có thể tha thứ cho anh ấy. Anh ấy thật sự rất yêu cô, chỉ là anh ấy không biết cách biểu đạt mà thôi. Tôi nói như vậy không phải là tôi vĩ đại, mà chỉ bởi vì tôi không muốn phải tự trách bản thân cả đời, tự trách mình bởi vì tôi mà khiến cho các người không được hạnh phúc, có lẽ bây giờ tỉnh ngộ đã là quá muộn, có điều nói ra được lương tâm của tôi sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhưng lòng của cô hẳn là sẽ càng nặng nề hơn, ha ha, xem ra tôi vẫn không sửa được thói quen làm tổn thương người khác. Nhưng tôi chân thành chúc phúc cho cô và Kiều Trạch."

"Cô có dự tính gì không?" Tả Á hỏi Tình Văn.

"Tôi muốn chờ Kha Kiệt ra tù, anh ấy trở nên như bây giờ cũng bởi vì tôi, cho nên tôi muốn đợi anh ấy, sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau ở lại đây chăm sóc cho bác Kha."

Tả Á cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói với Tình Văn: "Cô cũng không nên tự trách mình."

"Cám ơn cô đã an ủi tôi, mau đi tìm Kiều Trạch đi, nhất định anh ấy đang rất nóng ruột đấy."

"Hẹn gặp lại!" Tả Á xoay người rời đi, đi về phía Kiều Trạch. Quả nhiên Kiều Trạch đang rất sốt ruột đợi cô, mắt nhìn chăm chăm về phiad Tả á. Hai người đứng một chỗ đối mắt với nhau, Kiều Trạch hỏi: "Cô ta nói gì với em thế?"

Tả Á lại hỏi: "Có phải anh có gì đó muốn nói với em không?"

Kiều Trạch nhìn hốc mắt Tả Á hơi đỏ: "Em khóc sao?"

"Không có, đó không phải là nước mắt, chỉ là nước thôi."

Kiều Trạch nhếch môi cười cười, đưa tay lau nước mắt cho cô, trầm giọng nói: "Anh muốn.......anh muốn nói, những gì Tình Văn đã nói."

“Vậy thì anh đừng có nói là, chúng ta đều có lỗi đấy chứ?”

Đôi mắt đen láy của Kiều Trạch như hiện lên cái gì đó, anh cầm lấy tay Tả Á, dẫn cô rời đi.

Trên đường trở về, Tả Á và Kiều Trạch đều trầm mặc, trong đầu Tả Á nghĩ tới những lời Tình Văn đã nói và những chuyện đã xảy ra trước kia. Mà Kiều Trạch lại đang suy đoán tâm tư của Tả Á, giờ phút này anh sẽ không hỏi gì cả, mà sẽ chờ cho Tả Á suy nghĩ cẩn thận.

Trước khi trời tối, ba người đã về đến khách sạn, chuẩn bị ngày hôm sau sẽ ra về. Vẫn là hai phòng, Kiều Trạch và Tả Á một phòng, vẫn là Kiều Trạch tự mình làm cơm tối, lúc ăn cơm Tả Á không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Tình Văn.

Sau khi ăn xong Tả Á nằm lỳ ở trên giường xem ti vi, Kiều Trạch thì làm việc qua internet. Gần chín giờ, Kiều Trạch đứng dậy, tắt ti vi đi, mà Tả Á cũng ngoan ngoãn nghe lời, không phản đối nữa.

Đôi mắt đen của Kiều Trạch nhìn cô, như có lời muốn nói, Tả Á rụt người lại, vùi mình vào trong chăn, hai mắt mở thật to cũng nhìn lại anh. Thân thể cao lớn của Kiều Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, do dự trong chốc lát cuối cùng mở miệng nói: "Anh dẫn em đến chỗ này vì anh muốn cho em thấy được tất cả thế giới của anh, những chuyện tốt, xấu, những thứ không thể chịu đựng nổi, anh cũng muốn em hiểu, giữa anh và Tình Văn không có tình yêu.

Anh xin lỗi, Tả Á, lúc em ngã bệnh, anh không hề hay biết....... Thậm chí, còn đối xử với em như vậy, nhưng anh.......không hề phản bội em. Để em phải rời đi như vậy, anh rất đau lòng, rất khổ sở. Anh và Tình Văn.......không phải như em nghĩ đâu. Anh xin lỗi, trước kia anh cứ giống một tên ngốc, không giải thích với em bất kì chuyện gì, Tả Á.......anh giải thích như vậy, có đủ không? Em đồng ý tha thứ cho sự lạnh lùng làm tổn thương em của anh, được không?....... Có thể ở lại, được không?"

Tả Á trầm mặc hồi lâu mới hỏi lại: "Kiều Trạch, em vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao anh lại muốn cố ý chọc giận em? Son môi, hoa tai, ở lại nhà Tình Văn, còn việc anh không trở về nhà nữa, là vì anh giận em, đúng không?"

Sắc mặt Kiều Trạch có chút kỳ dị, cuối cùng mới nói: "Anh nghe nói em muốn rời khỏi anh, thành toàn cho anh và Tình Văn, lại thấy em viết trong cuốn sách hối hận vì không ly hôn, hối hận vì đã tái hôn, anh luôn không có tự tin đối với em, anh vẫn luôn cho rằng, trong lòng em vẫn còn yêu Chung Dương, cho nên......."

"Cho nên, anh muốn thử quên em.......Đúng không?"

"Ừ!" Kiều Trạch cười mỉa mai, "Có điều, dường như rất khó khăn, hơn nữa, lại làm tổn thương em......."

"Em không yêu anh...thì làm sao anh có thể tổn thương em được? Anh có thể quên em…em cũng biết được là không dễ dàng đâu." Tả Á nhíu mày, vẻ mặt tức giận, cô và Kiều Trạch đều rất ngu ngốc, nếu như nói với nhau, hỏi han nhau, thông cảm với nhau thì chuyện của hai người cũng sẽ không biến thành như vậy.

Anh lạnh lùng là bởi vì không chiếm được lòng của cô, cho nên muốn quên cô. Phản bội và tổn thương, có lẽ chỉ là hiểu lầm. Mà Kiều Trạch bởi vì thấy cô viết hối hận vì đã tái hôn, hối hận vì không đồng ý ly hôn, mà không chịu cho cô có hội giải thích, cho rằng cô muốn rời khỏi anh, nghĩ rằng cô không hề cảm thấy khó chịu khi anh ở cùng người phụ nữ khác.

Kiều Trạch nhấn mạnh từng chữ từng câu hỏi: "Anh tạo áp lực cho em sao?"

Tả Á nhìn gương mặt lạnh lùng, vẻ mặt rối rắm của Kiều Trạch, vẻ mặt rối rắm, vội nói: "Không có, không có, em chỉ đùa thôi, chín giờ rồi, em phải đi ngủ."

Kiều Trạch cau mày nhìn Tả Á, lạnh lùng nói: "Em.......còn chưa cho anh đáp án."

"Em ngủ đây, đừng làm phiền lúc em ngủ." Tả Á che đầu lại, trái tim đạp loạn nhịp.

Kiều Trạch khẽ lắc đầu, tắt đèn đi, nằm trên một chiếc giường khác, cùng ngủ với cô.