Edit: Hàn MaiBeta: Linh xù“Nghe rõ những lời tôi nói.” Thời Mẫn nói: “Ngay từ lúc đầu tôi hỏi anh, là hỏi, anh có muốn yêu đương không?”Cô từ từ nở nụ cười, hơi nhíu mày: “Chứ không phải, ngủ với tôi.”Sau khi nhận tin nhắn không lâu, Thời Mẫn gọi điện tới: “Tặng anh, sợ anh hiểu lầm, nên gọi điện thoại nói trực tiếp cho rõ ràng.”
Lạc Minh Kính nhẹ nhàng thở ra, biết ngay là hiểu lầm mà.
Thời Mẫn hỏi: “Anh có bạn gái không?”
Lạc Minh Kính chưa kịp thở xong đã bị lời cô chặt đứt: “Không…”
“Tốt.” Hình như đầu bên kia, tổng giám đốc vừa cười.
Lạc Minh Kính hỏi: “Ý của Thời tổng là…”
“Tôi nói thẳng, muốn yêu đương không?” Thời Mẫn nghiêng đầu giữ điện thoại, bưng cà phê nghiêng người đẩy cửa phòng họp ra, cô nói: “Cho anh thời gian suy nghĩ, tôi vào họp trước có gì nói sau.”
Trực tiếp biết bao.
Ngay cả cúp máy cũng vô cùng thẳng thắn.
Lạc Minh Kính cúi đầu nhìn hoa hồng trong giỏ xe, thật lâu sau anh cất điện thoại, bắt đầu đếm số bông.
“77 bông…”
Kiểm tra hoa ngữ, vui mừng vì gặp được nhau, tình trường thuận lợi.
Lạc Minh Kính dựa vào cây hòe, im lặng một cách quỷ dị, sau đó anh bật cười thành tiếng.
Như đang nằm mơ vậy.
27 năm, sau khi một nửa thời gian sống điên cuồng tới tan xương nát thịt, anh đã im lặng sống, cảm giác tồn tại bị chính anh nửa vô tình nửa cố ý làm phai đi từng chút một, đến cuối cùng cũng tạo thành thói quen. Anh, tựa như căn phòng tranh này, nhìn kĩ cũng có khả năng phát triển rộng hơn nhưng vì không ai hỏi han tới thế nên anh lại tiếp tục cuộc sống thoải mái lẫn cô độc của một người và dần dần tiêu hao thời gian.
Nhưng, lần gặp gỡ tình cờ hôm trước giờ như hòn đá phá vỡ mặt nước tĩnh lặng.
Anh bị người khác tặng hoa, và họ có ý muốn bước vào cuộc sống của anh.
Người ấy còn là tổng giám đốc, tuy cô nâng trên tay đóa hoa hồng nhưng lại dùng phương pháp độc tài đạp cửa, bước một chân vào, sau đó nói cho anh thời gian suy nghĩ.
Không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này là gì.
Chỉ là, vui vẻ, nhất định là có.
Dù bao lâu nay anh vẫn luôn mặc kệ thời gian, quen với việc có cũng được không có cũng không sao. Dần đắm mình ở một góc phố nhỏ nhưng sâu trong đáy lòng anh vẫn luôn mang khát vọng mơ hồ rằng sẽ có một người đi cùng anh, không quan tâm tới những gì anh đã trải qua mà chỉ ở đây cùng anh nhìn về tương lai.
Lạc Minh Kính không kìm được nụ cười, mang 77 đóa hồng đỏ vào phòng tranh, tìm cái bình hoa, rót nước đặt hoa vào vào để lên cửa sổ cùng hai chậu hoa màu lam hôm qua.
Lùi lại vài bước, nhìn hướng cửa sổ, Lạc Minh Kính có một linh cảm đáng sợ: Tương lai không xa, có lẽ cửa sổ này sẽ chất đầy hoa.
Giữa trưa bình tĩnh xuống bếp, nấu ăn, bày bàn, ăn cơm, rửa bát, làm hết việc vặt, bộ váy trang phục mùa thu anh thiết kế ba tháng trước đã đến, ký nhận chuyển phát, mở ra kiểm tra kỹ thuật may, chất vải. Sau khi xác nhận toàn bộ phù hợp yêu cầu, Lạc Minh Kính ủi quần áo, kéo tấm màn ngăn cách hai gian phòng trước sau lại rồi mặc thử đồ mới.
Năm ngoái lúc anh mời Hứa Thiến Thiến ăn cơm, anh có nghe con bé nhắc tới thị trường may mặc có quá ít quần áo dành cho nữ giới chiều cao ngang ngửa nam giới, kiểu dáng thì ít mà mức giá lại còn cao. Nếu muốn mặc đồ theo mùa, thì lúc chọn quần áo sẽ là cuộc chiến gian khổ với các cô ấy.
“Không mua được trang phục mình yêu thích.” Hứa Thiến Thiến cao 1m77 nói: “Muốn mặc theo người mẫu nhưng mà bóp tiền không chịu được, thực tế của việc không có kinh tế… Haiz.”
Vì vậy, Lạc Minh Kính nghĩ tới việc thiết kế trang phục cho nữ giới có dáng người cao.
“Nếu đã là chỗ trống trên thị trường vậy anh đặt chân vào được chứ nhỉ?” Anh nói.
Mất nửa năm vẽ xong bản thảo, anh tiếp tục mò mẫn con đường tiêu thụ, thử nghiệm từng nhà một, hàng mẫu do anh tự tay làm ra, mặc thử, đẩy mạnh tiêu thụ, cuối cùng dựa vào app phát sóng trực tiếp mà mọi thứ dần khởi sắc hơn.
Mới đầu người mẫu thử đồ Hứa Thiến Thiến. Một lần vô tình nọ, có cô gái cao 1m83 nhờ anh tư vấn size quần áo thích hợp, cô gái đó đặt hàng lúc nửa đêm nên anh không thể gọi Hứa Thiến Thiến tới thử được. Thế là, anh tự mình mặc thử, không ngờ mặc một lần thành danh.
Lạc Minh Kính từng hỏi cô em họ: “Như vậy có khiến người khác phản cảm không?”
Hứa Thiến Thiến nói: “Ông anh của em ơi, anh ngớ ngẩn à, anh không thấy lượng người theo dõi đang dần tăng lên sao? Xem lại lượng tiêu thụ tháng này của anh đi.”
Lạc Minh Kính híp mắt cười như chú mèo chiêu tài: “Nếu vậy…”
Từ đó về sau, số trang phục lần đầu xuất xưởng đều do Lạc Minh Kính mặc thử đã thành một khâu cố định.
Phong cách làm việc của anh là luôn luôn nghiêm túc, Lạc Minh Kính chỉnh chỉnh lại bồ đồ nữ đang mặc rồi mở phát sóng trực tiếp.
Màn hình tràn đầy tin nhắn nhiệt liệt hoan nghênh: “Rốt cuộc cũng đợi được, đại lão mặc nữ trang trở về với bản chức.”
“Cuối cùng yêu tính cũng nhớ ra mình làm công việc cần mặc đồ nữ rồi.”
“Trang phục phục cổ kiểu Hồng Kông thật đẹp! Ôi! Phong tình vạn chủng!”
“Mau hát đi, bài hát hôm trước nợ chúng tôi còn chưa trả đâu đó!”
“Công kích âm thanh công kích âm thanh! Chờ một tuần tóc tôi muốn trọc luôn rồi này.”
“Thích chị gái xinh đẹp hát giọng nam trầm, lau máu mũi.”
Lạc Minh Kính hỏi: “Đừng vội, nhìn quần áo trước, các áo cơm cha mẹ.”
“Đẹp đẹp!”
“Phối màu rất dễ chịu.”
“Quần áo đẹp, nói thật người đẹp mặc cái gì nhìn cũng đẹp…”
“Lầu trên nói đúng, dù anh khoác bao tải thì nhìn vẫn đẹp.”
“Nhức trứng, vì sao anh đã cắt hỏng tóc mà nhan sắc vẫn không bị ảnh hướng!”
“Ôi?? Tôi tới chậm rồi sao? Chị gái xinh đẹp login…”
“Chíp chíp — tập trung tinh thần nhìn chăm chú giữa đùi.”
“Tôi là nam, vậy mà động lòng rồi.”
“Bắt sống fans nam lầu trên!”
“Lại thêm một người muốn cong 233333”
Lạc Minh Kính xoay người, để các cô nhìn sau lưng, quay đầu nói: “Chiếc này là size lớn nhất, giả như mặc hai lớp thì trông sẽ gầy hơn, phối với giày cao là được, màu sắc thì tùy ý, màu nào cũng phối được cả, lát nữa chúng ta thử làm bản phối màu.”
Toàn màn hình: “Ôi đệch! Chúng chị em mau nhìn eo anh ấy!”
“Điên cuồng chụp màn hình!”
“Xin chia sẻ giáo trình chăm sóc sắc đẹp đi anh yêu!”
“Đẹp muốn xỉu!”
Lạc Minh Kính không nhịn được cười: “Yêu cầu nhiều lắm, buổi tối sẽ quay lại.”
“Thích nhìn anh cười nhất!”
“Mẹ ơi, anh ấy mà cười lên là sẽ phát sáng…”
“Hu hu hu.”
“Ủng hộ anh live tẩy trang.”
“Ngay bây giờ! Gõ bát chờ!”
“Mau chia sẻ số màu son môi.”
Không khí sôi nổi, Lạc Minh Kính điều chỉnh tốt mạch thu âm, mở nhạc đệm, khẽ nói: “Được rồi, bây giờ tôi hát trả nợ cho mọi người.”
Bài đầu tiên là nhạc tiếng Việt* chậm, anh hát nhẹ nhàng bay bổng không chút khó khăn, giọng hát sạch sẽ, trầm thấp thoải mái nghe như đang thì thầm bên tai.
*Việt ngữ: tiếng Quảng Đông, Việt còn là tên gọi khác của Quảng Đông và Quảng Tây.
Bình luận trong mành hình nửa thưởng thức nửa chọn bài hát.
“Nói thật, tôi muốn nghe âm cao của Yêu tinh…”
“Lầu trên tém tém lại đi, tông cao không thể xuất hiện, nếu hát âm cao thật thì nhân thiết* của anh ấy coi như bỏ.”
*Nhân thiết: giả thiết tính cách một người, thường sẽ dùng cho những người nổi tiếng. Vd: anh X lạnh lùng, cô Y ngọt ngào, cậu A thẳng thắng…
“Tò mò âm cao của Yêu tinh.”
“Tôi cũng tò mò!”
Phòng trực tiếp liên tục vang lên âm báo, tiếng tiền vàng thay nhau oanh tạc, nhắc nhở tin nhắn mới leng keng không ngừng. Lúc này, chuông gió ngoài cửa vang lên âm thanh nho nhỏ.
Lạc Minh Kính dừng lại, trong tiếng nhạc chậm rãi anh vén màn che lên.
Thời Mẫn đứng bên ngoài lại là người thất thần, rất ít khi cô kinh ngạc như giờ.
Một lúc lâu sau, cô từ từ thay đổi vẻ mặt, có chút ngậm cười lại mang phần trầm tĩnh, nhỏ giọng khen: “Rất hay.”
Lạc Minh Kính kinh ngạc, anh tắt nhạc đệm: “Khụ, cô tới rồi…”
Camera quay ngược với màn che, bình luận trong phòng phát sóng như điên cuồng lên, mọi người ra sức đoán xem là ai tới.
“Nhìn nét mặt của Yêu tinh!”
“Hhhh cảm giác như bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp mặc quần áo con gái.”
“Thành thụ rồi, thụ rồi! Nữ vương tấn công bạn thụ rồi! Thật tò mò không biết là ai đến!”
Lạc Minh Kính kéo ghế nhỏ, khách khí nói: “…Cô ngồi đi.”
Thời Mẫn nghiêng đầu, mắt cô mang ý cười: “Tóc cậu?”
“Tôi tự cắt, bị hỏng rồi.”
“Có thời gian rảnh không, bây giờ ấy?” Thời Mẫn bình tĩnh ngồi xuống, nhận tách trả anh đưa tới, chậm rãi uống, lúc lấy ra, trên tách còn dính vết son môi.
Hơi nước trà nóng mờ mịt, trà pha nhanh nhưng cũng chầm chậm tỏa hương thơm.
Ngập ngừng một chút, Lạc Minh Kính nói: “…Có.”
Thời Mẫn cụp mắt, lấy chiếc khăn vuông màu xám trong áo ra, cô lau vết son môi dính trên chén trà sứ trắng kia.
Sau đó, cô đặt chén trà xuống rồi đứng lên, gấp khăn vuông cất kỹ và nói: “Đi, đi với tôi tới một nơi.”
Cô không hỏi anh, anh đã suy nghĩ thế nào rồi?
Lạc Minh Kính nói: “Vậy… Chờ tôi thay quần áo một chút.”
“Tôi không ngại.” Thời Mẫn nói, “Như vậy rất tốt.”
Lạc Minh Kính cũng nghĩ để Thời Mẫn chờ không tốt, anh khóa kỹ cửa tiệm rồi đi theo Thời Mẫn đến đầu hẻm. Ngoài hẻm đậu một chiếc Cayenne màu trắng.
Lạc Minh Kính do dự một chút, không phải chiếc Maserati lần trước nên anh không dám chắc đây có phải xe của Thời Mẫn không. Thấy vậy, Thời Mẫn khẽ cười, từ vị trí lái xe vòng qua, mở cửa cho anh: “Mời.”
Cô ấy mở cửa xe cho anh.
Lạc Minh Kính nói theo bản năng: “Thật là… Vốn dĩ tôi nên mở cửa xe cho cô mới đúng…”
Thời Mẫn hơi nheo mắt, tự nhiên nói: “Anh vui là được rồi.”
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Lúc Lạc Minh Kính ngồi trên xe, nghĩ nghĩ: “Không thể vậy được, nếu cô ấy làm mấy chuyện đàn ông làm hết, vậy mình làm gì nữa?”
Còn phòng live đã bị quên lãng trong tiệm kia, lúc này đang bình luận đùa giỡn khí thế vô cùng.
“Ha ha ha ha yêu tinh đâu? Có cần báo nguy không?”
“Con tôi cứ vậy mà đi theo người ta rồi hả? Không cần cơm cha áo mẹ chúng ta nữa?”
“Chắc quỷ nghèo đã bị tiền bạc dụ dỗ đi rồi hhhhhh”
“Alô, linh hồn yêu tinh à? Ở đây có người bắt cóc trai đẹp chuyên mặc đồ nữ.”
“Ô ô ô? Đi với ai? Tôi mới tới, xin được phổ cập tin tức.”
“Đặt cược, mau đặt cược. Tôi cá là tổng giám đốc Maserati!”
“Đệch mợ là nam à?”
“Lầu trên, là nữ! Giám! Đốc!”
“Y——[lặng lẽ lau máu mũi] quá có cảm giác.”
Xe chạy, Thời Mẫn chỉnh âm nhạc trong xe nhỏ đi và hỏi: “Không có bạn gái?”
Lạc Minh Kính nói: “Không có, tin nhắn buổi sáng của giám đốc Thời là ý gì?”
Cẩn thận tránh nhầm lẫn, anh chủ động hỏi một câu.
Thời Mẫn không trả lời mà hỏi lại anh: “Thời điểm này anh có tính yêu đương gì không?”
Lạc Minh Kính im lặng, ngã tư đường bật đèn đỏ.
Lạc Minh Kính hít một hơi, anh hỏi: “Giám đốc Thời… cô muốn bao dưỡng hay là…”
Thời Mẫn nghiêng qua nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, đèn đường chiếu vào trong xe, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, ánh mắt chăm chú lại nguy hiểm, tràn ngập tính xâm lược.
Lạc Minh Kính cũng nhìn cô, vừa lúc chạm tới tầm mắt của cô.
Đèn xanh, xe phía sau bấm còi.
Thời Mẫn đạp chân ga, cô nói: “Lạc Minh Kính.”
“Giám đốc Thời xin nói.”
“Nghe rõ những lời tôi nói.” Thời Mẫn nói: “Ngay từ lúc đầu tôi hỏi anh, là hỏi, anh có muốn yêu đương không?”
Cô từ từ nở nụ cười, hơi nhíu mày: “Chứ không phải, ngủ với tôi.”
Xe dần chạy khỏi trung tâm thành phố, tốc độ ổn định.
Thời Mẫn quay đầu nhìn anh: “Tôi nói rõ ràng chưa?”